Lục Kiến Nghi vốn là một người tâm trạng không ổn định.
Huống chi, nhiều lắm anh cũng chỉ là thích cô ta, cùng với nhu cầu sinh lý, vẫn chưa phải là tình yêu thật sự.
Anh có thể thay đổi hay không, đúng là một ẩn số.
Nhưng lời này không thể nói ra ở trước mặt con, chỉ có thể giấu ở trong lòng.
“Bảo bối, dù bố Ma Vương có thay đổi như thế nào, thì ý thức trách nhiệm với gia đình vẫn sẽ không thay đổi.”
“Được thôi.” Hứa Kiến Quân khoanh hai tay ở trên ngực, lộ ra một chút gương mặt giảo hoạt: “Sau này chỉ cần ông ta chọc con tức giận, con cứ giống như lần trước, dẫn theo em trai và em gái rời nhà trốn đi, ông ta không thấy em trai và em gái chắc chắn sẽ rất lo lắng, nhất định sẽ đến nhận lỗi với con.”
Hoa Hiền Phương bị sặc, có chút xấu hổ, nhanh chóng cầm lấy một miếng thanh long, chặn cái miệng nhỏ của cậu bé lại: “Nhóc con đừng nói lung tung, ăn trái cây đu.”
Đôi môi mỏng của Hứa Nhã Thanh nhếch lên thành một nụ cười bỡn cợt: “Con muốn rời nhà trốn đi, thì đến chỗ của bố, nơi này là ngôi nhà thứ hai của con.”
Hoa Hiền Phương cười ngượng ngùng: “Tốt xấu gì em cũng là bà chủ, đến nhà phải làm gương, sao có thể động một chút là rời nhà trốn đi chứ.”
Cho dù muốn rời nhà trốn đi, cũng không thể đến chỗ của anh ta, tình ngay lý gian, sẽ có hiểu lầm.
Hứa Nhã Thanh rót cho cô thêm tách trà: “Người đàn ông như Lục Kiến Nghi phải luôn luôn khiến anh ta cảm thấy có nguy cơ. Em phải cho anh ta biết, mặc dù anh ta có con, nhưng vẫn sẽ bỏ đi, sẽ không bị cột chặt, như vậy anh ta mới có thể quý trọng em.”
Cô cười sâu kín: “Anh yên tâm đi, trong từ điển của cuộc đời của em, không có bốn chữ ép dạ cầu toàn. Đối với những thứ râu ria, em sẽ không chút do dự ném xuống.”
Một chút ánh sáng nhạt lao vào trong đôi mắt ảm đạm của Hứa Nhã Thanh.
Sở dĩ Hoa Hiền Phương thu hút anh ta, chính là bởi vì cô có một loại cảm giác cứng cỏi và quật cường từ khi sinh ra đã có sẵn.
Bất kể cô có thay đổi như thế nào, từ trong xương cốt kia sự quật cường kia vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Hứa Kiến Quân ở lại đây, dành ngày cuối tuần cho anh ta.
Một mình Hoa Hiền Phương quay về.
Nhà họ Lục, mọi người đang ở sảnh chính ăn trái cây.
Lục Sênh Hạ nhìn thấy cô, vẫy tay: “Chị dâu, lại đây ăn trái cây, có cherry vằng cụt chị thích ăn nhất đấy.”
Hoa Hiền Phương cười cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Tư Mã Ngọc Như nhân lúc mọi người đã đến đông đủ, thì nói: “Chuyện của Kiều An bây giờ rất ầm ĩ, tôi vẫn lựa chọn tin tưởng, Kiến Nghi sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt, cứ luôn giữ im lặng như vậy, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy chúng ta chột dạ.”
Cô ta dừng một chút, chuyển ánh mắt tới phía Lục Vinh Hàn: “Nếu không, đi làm xét nghiệm ADN, đến lúc đó giấy trắng mực đen lấy chứng cứ ra, Kiều An kia cũng không dám nói bậy khắp nơi nữa.”
Trong đôi mắt đen nháy sâu thẳm của anh hiên lên một ánh sáng lạnh lẽo, không đợi Lục Vinh Hàn mở miệng, đã giành trước đón lời: “Mẹ nhỏ, chuyện của con sẽ không nhọc mẹ lo lắng.”
Tư Mã Ngọc Như vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, gương mặt giả vờ quan tâm: “Con như vậy cũng là cho Hiền Phương một lời giả thích, cho người nhà họ Lục một lời giải thích, chúng ta là người nhà của con, biết sự thật mới dễ quyết định sau đó nên làm như thế nào.”
Lục Vinh Hàn gật gật đầu, đề nghị này ông ấy rất tán thành: “Làm xét nghiệm ADN cũng tốt, miễn cho trong lòng Hiền Phương có khúc mắc.”
Hoa Hiền Phương không nói gì, yên lặng ăn măng cụt.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi nhíu lại: “Chuyện này tự con sẽ xử lý, mọi người không cần lo lắng.”
Lời này rõ ràng là từ chối làm xét nghiệm ADN.
Lần đầu tiên trên mặt Lục Vinh Hàn có vẻ sầu lo.
Nếu con trai của người phụ nữ kia không có một chút liên quan gì, vậy thì vì sao anh phải do dự, phải từ chối chứ?
Tư Mã Ngọc Như cười mỉa mai ở trong lòng.
Rõ ràng là chính Lục Kiến Nghi cũng không dám.
Bởi vì đứa bé trăm phần trăm là con của anh.
“Kiến Nghi, con là đang lo lắng chuyện gì sao? Nếu con có băn khoăn, có thể nói với bố của con, ông ấy nhất định sẽ giúp con giải quyết.”
Lục Kiến Nghi nhìn cô ta, ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như thanh kiếm sắc bén: “Mẹ nhỏ, vì sao mẹ đột nhiên quan tâm chuyện của con như vậy?”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co rút: “Mẹ không thể quan tâm con sao?”
Cô ta hỏi lại một câu.
Bà Lục liếc nhìn cô ta một cái: “Kiến Nghi cần vì người phụ nữ không đứng đắn nào, vì vài câu tin đồn nhảm nhí, mà đi làm xét nghiệm ADN gì đó sao?”
Đây là đang yểm trợ cho con trai.
Ban đầu bà ta không coi là chuyện gì lớn, tin tưởng con trai sẽ không làm chuyện không lý trí như thế.
Nhưng giờ phút này thái độ của anh, khiến bà ta có chút không chắc chắn.
Đàn ông, ngẫu nhiên phóng túng một lần, xảy ra một chút ngoài ý muốn, cũng có khả năng.
Tư Mã Ngọc Như mím môi: “Chuyện này đã ảnh hưởng tới danh dự của Kiến Nghi và nhà họ Lục rồi, làm sáng tỏ một chút không phải chuyện xấu. Hơn nữa, Kiều An kia, một đứa con của cô ta bị Kiến Nghi ôm đi, nếu là thật, Kiến Nghi bí mật đưa đứa bé đi làm xét nghiệm ADN là được, không cần kinh động bất cứ kẻ nào, bao gồm cả Kiều An.”
Lời này khiến Lục Vinh Hàn và bà Lục đều lắp bắp kinh hãi.
“Kiến Nghi, một đứa bé thật sự ở chỗ con?” Bà Lục ôm trán, có chút chóng mặt.
Lục Kiến Nghi không trả lời, theo bản năng vươn tay ra, cầm tay Hoa Hiền Phương.
Bàn tay Hoa Hiền Phương lạnh băng, năm ngón tay tựa như năm ống băng, giống như mất đi độ ấm trong lời nói của mọi người.
Cô hơi hơi run rẩy, rút tay ra.
Động tác nhỏ này, rất nhiều người đều nhạy bén đều nhìn thấy.
Một mảnh u ám bay tới, bao phủ toàn bộ sảnh chính.
Trong lòng Lục Kiến Nghi cũng hơi chấn động: “Chúng ta về phòng.” Anh trầm thấp nói.
Hoa Hiền Phương cũng không cử động, khó khăn nuốt nước miếng: “Con đồng ý làm xét nghiệm ADN.” Cô nói từng chữ từng chữ rõ ràng mà mạnh mẽ.
Lục Kiến Nghi giống như bị một cơn buồn côn ập đến, đầu vai run rẩy.
Anh muốn nói gì đó, nhưng đôi môi giật giật, rồi lại khép lại.
Trong sảnh chính trở nên yên tĩnh dị thường.
Tư Mã Ngọc Như âm thầm đắc ý, cuối cùng cũng bắt được điểm yếu của Lục Kiến Nghi.
Bà cụ từ trên lầu đi xuống tới: “Chuyện này để tự Kiến Nghi xử lý, mọi người đều không cần hỏi đến.”
Bà Lục gật gật đầu: “Mẹ nói đúng, nhất định Kiến Nghi có thể xử lý tốt.”
Hoa Hiền Phương lại không có sự tin tưởng này, cô đứng lên: “Con đi lên nhìn con.”
Cô chạy vội lên lầu, như là lo lắng Lục Kiến Nghi sẽ đuổi theo.
Cô không về phòng, mà là nhốt mình vào phòng làm việc.
Dùng chìa khóa mở ngăn kéo ra, cô lấy ra một cái hộp nhỏ ở bên trong.
Trong hộp có một cái túi.
Trong túi có mấy sợi tóc của trẻ con.
Đây là trong một lần đi thăm con của Kiều An, cô để Hứa Kiến Quân nhổ mấy sợi tóc trên đầu đứa bé xuống để làm xét nghiệm DNA.
Ban đầu cô muốn lén lút làm xét nghiệm ADN, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Nếu nhận được là chân tướng tàn khốc, thì không bằng không biết còn tốt hơn.
Ít nhất là còn có thể lừa được bản thân mình.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô biết nhất định là Lục Kiến Nghi, thu dọn chiếc túi xong, cô đi tới mở cửa.
“Em còn có rất nhiều chuyện phải làm, anh không có việc gì muốn nói, thì đừng quấy rầy em.” Giọng nói cô cực kỳ cứng rắn.
Lục Kiến Nghi nghe ra được, lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Cô gái ngốc, em đang tức giận sao?”