Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 737: Chương 737: Vừa ăn cướp vừa la làng




Tư Mã Ngọc Như tức giận đến mức muốn hộc máu: “Hai đứa chúng mày cái lũ nghiệt chủng này, chúng mày đúng là cái loại vong ơn bội nghĩa mà. Sớm muộn gì tao cũng bị chúng mày chọc cho tức chết.”

Lục Sênh Hạ lè lưỡi với cô ta: “Này bà cô Tư Mã, cái mũi của bà sưng to thế kia xấu không thể tả được, xấu đến mức bịt khẩu trang cũng không che được hai lỗ mũi xấu xí của bà. Bà còn không mau biến đi. Đừng dọa bọn trẻ sợ hãi, cho dù bà có muốn dọa bọn trẻ sợ hãi khóc bù lu bù loa đi chăng nữa thì bà cũng đừng hòng.”

Tư Mã Ngọc Như tức sùi bọt mép, giơ tay định tát Lục Sênh Hạ thì cô bé đã tránh cô ta nhanh như chớp.

Cô bé tức giận dồn hết sức lực, mạnh mẽ đẩy Tư Mã Ngọc Như ra, khiến cho chân Tư Mã Ngọc Như đứng không vững, lảo đảo hai bước rồi ngã bệt xuống đất.

Cô ta sắp tức chết đến nơi rồi, bật dậy, hét lên: “Đồ súc sinh, mày còn dám giết mẹ đẻ của mày, mày phải bị sét đánh chết mới vừa.”

Lục Sênh Hạ hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm cô ta: “Bà đã làm quá nhiều chuyện độc ác mất tính người như vậy, ngay cả một đứa bé bà cũng không tha. Nếu như ông trời thật sự có mắt, có sét đánh thì cũng phải đánh bà trước đấy.”

Gương mặt già nua Tư Mã Ngọc đỏ phừng phừng, đỏ tía, hết tím rồi lại bạnh vàng: “Mày đang nói bậy bạ gì đó, tao nghe mà không hiểu gì hết!”

“Bà không hiểu cũng chẳng sao, người đang làm gì có trời có đất chứng giám, bà Tư Mã, tôi khuyên bà nên sống tử tế thì hơn.” Lục Sênh Hạ gằn từng câu từng chữ, rất rõ ràng và mạnh mẽ.

Lúc này Lục Vinh Hàn đi tới, nhìn thấy hai mẹ con họ lại đang cãi nhau, ông ấy tức muốn hộc máu nhưng lại bất lực không làm được gì.

“Hai mẹ con bà thật sự chỉ cần nhìn thấy mặt nhau là cãi nhau sao? Trông có khác gì kẻ thù không.”

“Vừa nãy cô định đánh chị họ cháu.” Tư Mã Ngọc Thanh vội vàng nói, đây là muốn tố cáo tội ác của Tư Mã Ngọc Như.

Điều duy nhất mà Lục Vinh Hàn cảm thấy hài lòng là tình cảm giữa hai chị em nhà này ngày càng tốt lên, phải biết rằng trước đây Lục Sênh Hạ không thích Tư Mã Ngọc Thanh cho lắm.

“Ngọc Như, tại sao cô lại đánh Sênh Hạ?”

“Con bé này vừa láo xược vừa bất hiếu, em nên dạy dỗ con bé một chút mới được.” Tư Mã Ngọc Như tức giận nói.

“Tôi không có làm vậy, con chỉ khuyên bà nên sống tử tế hơn thôi.” Lục Sênh Hạ hừ lạnh một tiếng.

Tư Mã Ngọc Như tức đến mức thở hổn hà hổn hển: “Trong mắt mày thì con ả Hoa Hiền Phương kia mới là Đức mẹ đồng trinh vừa tốt bụng và vô tội đúng không, còn tao là người đàn bà độc ác làm chuyện xấu không từ thủ đoạn nào. Mày có biết mày bị con ả kia tẩy não rồi không, ngay cả một chút năng lực phán đoán đúng sai cũng không có, tình thân chí cốt mày cũng vứt bỏ luôn rồi.”

“Đầu óc tôi rất sáng suốt. Ai mới là người đi hãm hại thực sự và ai là kẻ bị hại tôi đều nhận thức rõ cả.” Lục Sênh Hạ phồng hai má.

Tư Mã Ngọc Như tức đến mức sống mũi đau rát, con ranh chết tiệt này nó là cái máy hát à, sao nó nói có một số câu mà cô ta nghe không hiểu gì hết vậy.

“Mẹ mày là một người phụ nữ tâm địa xấu xa, bụng dạ rắn rết, con ả đó còn muốn hạ độc mẹ của mày đấy, thế nhưng mày lại thờ ơ coi như không biết gì. Không những không đi tìm con ả đó tính sổ mà còn đến đây chọc giận tao đây này. Tao cũng không biết đầu óc mày tỉnh táo ở chỗ nào đấy?” Cô ta gào thét ầm ĩ, chắc giọng cô ta phải đạt được đến quãng tám mất.

“Bà đừng có nói điêu, mẹ tôi không đầu độc bà. Vốn dĩ tôi không muốn vạch trần tội ác của bà, nhưng vì bà đã hãm hại mẹ tôi quá nhiều nên tôi không thể nhịn được nữa.” Hứa Kiến Quân phẫn nộ nói.

“Mày câm miệng cho tao, mày là người họ Hứa, không phải người nhà họ Lục. Đây là chuyện của nhà họ Lục, không liên quan gì đến mày. Nhìn Niên Niên và em trai nó xem. Chúng nó rõ ràng là con cháu nhà họ Lục nhưng chúng lại không thể sống trong nhà họ Lục được, thật đáng thương biết bao. Thế mà mày, mày chỉ là người ngoài mà còn được sống trong nhà họ Lục, đúng là kiếp trước mày đã cứu cả dải ngân hà rồi mới có phúc như thế. Thế nên, tốt nhất mày nên bớt mồm bớt miệng sống biết điều một tí, đừng khiến cho mọi chuyện xung quanh trở nên rối tung rối mù nữa.”

Cô ta thực sự muốn mắng té tát Hứa Kiến Quân một trận, thằng con tu hú này là loại hèn kém, nghiệt chủng, thằng con tu hú chiếm tổ chim khách, đúng là đồ chết tiệt, cô ta ghét nó đến mức lúc nào cũng có ý định muốn tát nó cho đến chết thì thôi, nhưng lúc này Lục Vinh Hàn đang đứng cạnh cô ta nên cô ta không thể làm gì được, không dám la mắng cũng không dám đánh nó, nên chỉ có thể nghiến răng quở trách nó vài lần.

Hứa Kiến Quân siết chặt quả đấm nhỏ: “Chỉ cần bà vu oan hãm hại mẹ tôi, tôi nhất định phải quan tâm. Tôi không phải người nhà họ Lục thì bà càng không phải là người nhà họ Lục. Ai cho bà dũng khí để bà vênh váo lên mặt hãm hại mợ chủ nhà họ Lục như vậy chứ? Bà nghĩ bà làm vậy là rất khéo léo không ai phát hiện ra sao? Tất cả mọi người chúng tôi đều biết mọi chuyện là do bà gây ra. Bà mua chuộc bồi bàn hạ độc Niên Niên, rồi sau đó vu oan cho mẹ tôi, muốn để cho dì Kiều An mâu thuẫn với mẹ của tôi. Sau thất bại trong vụ vịt quay có độc vừa rồi, bà đã rút ra được bài học cho mình, để người khác không nghi ngờ bà thì đã tự tay đầu độc mình một lần nữa.”

Tư Mã Ngọc Thanh vỗ tay: “Tiểu Quân, phân tích của cháu quá chính xác, chân tướng sự thật đúng là như vậy, chính bà cô quái ác kia đã làm như thế.”

Tư Mã Ngọc Như tức muốn nổ phổi, lửa giận đùng đùng như muốn nổ tung cả đầu: “Hứa Kiến Quân, mày nói láo gì đấy, cẩn thận tao đánh cho cái mông của mày nở hoa ra đấy.”

“Bà thử động vào con trai tôi xem?” Lục Kiến Nghi bước tới, hơi lạnh tỏa ra từ khắp người, còn lạnh hơn cả bông tuyết bên ngoài nữa. Hoa Hiền Phương cũng đi theo anh.

Tư Mã Ngọc Như rùng mình kịch liệt, vô thức lùi lại hai bước.

Cô ta rất sợ Lục Kiến Nghi, bởi vì một khi anh đã ra tay là sẽ không bao giờ nể mặt bất cứ một ai hết. Lần trước cô ta bị đá gẫy sống mũi, không khéo lần này cô ta sẽ bị bẻ gãy cả ngón tay mất.

“Lục Kiến Nghi, con trai ruột của cậu sống ở bên ngoài, cậu không thừa nhận cũng không quan tâm, ấy thế mà cậu lại nuôi đứa con hoang của người khác, yêu thương nó như báu vật vậy. Tôi thực sự không hiểu cậu nghĩ gì nữa…”

Cô còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Lục Vinh Hàn quát lớn chặn miệng cô ta lại: “Đủ rồi, hôm nay cô cư xử quá trớn rồi đấy.”

“Tôi đã bị đầu độc suýt nữa thì mất mạng. Hung thủ thì vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật mà không bị trừng phạt. Kết quả là họ nghi ngờ rằng tôi đã tự đầu độc mình. Ông thử nghĩ xem làm sao tôi có thể bình tĩnh cho được chứ?” Tư Mã Ngọc Như tức nổ phổi nói.

“Đây không phải là lần đầu tiên bà làm mấy chuyện như thế này. Bà đương nhiên là có kinh nghiệm phong phú cho nên chúng tôi nghi ngờ bà là có lý do.” Lục Sênh Hạ nói.

Tư Mã Ngọc Như nổi giận đùng đùng: “Tôi điên rồi, tôi điên rồi mới hạ độc chính mình, tôi đã chừng này tuổi mà còn có thể chịu được các người giày vò đến nhường nào chứ?”

Đôi mắt đen thăm thẳm và lạnh như băng của Lục Kiến Nghi toát lên ý thù địch: “Buổi chiều ngày hôm đó, cô đã gặp một người phụ nữ ở cổng khu du lịch. Cô ta đưa cho cô một chai gì đó, chai đó là gì?”

Đây là màn hình được nhân viên bảo vệ trích xuất từ ​​giám sát.

Tư Mã Ngọc Như vẫn cố hết sức giữ bình tĩnh: “Là thuốc của tôi, tôi quên mang theo nên đã nhờ người gửi tới. Cậu cũng đừng dùng chuyện này để gài bẫy tôi.”

Cô ta đã yêu cầu các cô phục vụ mua ngoài khu nghỉ dưỡng nên cô ta cho rằng chuyện này hoàn toàn không lo bị phát hiện.

“Giao thuốc mà cũng phải che che đậy đậy, bưng bít chặt thế cơ à?” Trong mắt Hoa Hiền Phương hiện lên một tia sắc bén lạnh lùng.

“Cô ta muốn ăn mặc thế nào là chuyện của cô ta, liên quan gì đến tôi. Không phải tất cả thanh niên bây giờ mặc dù chẳng có chuyện gì những vẫn thích đeo khẩu trang đen đi ra ngoài sao?” Tư Mã Ngọc Như nhún vai, cố để cho giọng điệu của mình có vẻ bình tĩnh nhất có thể.

Lục Sênh Hạ nhàn nhạt liếc cô ta một cái, sau đó quay đầu sang nhìn Lục Vinh Hàn: “Bố, hai ngày nay bà cô Tư Mã này vẫn luôn ở cạnh bố, hai người chưa từng rời nhau lúc nào sao?”

Lục Vinh Hàn hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Có đôi lúc bố và cô ta không ở cạnh nhau.”

“Vì vậy, cô ta hoàn toàn có thời gian và cơ hội để phạm tội.” Lục Sênh Hạ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.