Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 104: Chương 104




21104.

Người đàn ông ngồi phía trước chau mày, cô ta cố ý không muốn ngồi cạnh anh hay sao? Và anh ta quay đầu nhìn một hàng túi giấy cùng màu mà cô để ở trên ghế ngồi, vừa nhìn có vẻ giống túi đựng của cửa hàng quần áo cao cấp, Long Dạ Tước nhớ ngay hôm nay nhìn thấy được bản tin đó, cô ta không phải đi cùng Dạ Trạch Hạo đến tham dự lễ kỷ niệm thành lập của nhãn hiệu thời trang này hay sao? Nếu anh nhớ không lầm thì biểu tượng của nhãn hiệu này là chữ L to đùng.

“Cô còn có tiền mua nhiều quần áo thế à?” Anh nhếch mày hỏi mỉa mai.

Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, dĩ nhiên không biết anh ta đã nhìn thấy bản tin rồi, cô có chút đắc ý nói, “Đây là quà người ta tặng.”

“Dạ Trạch Hạo tặng à?” Sắc mặt Long Dạ Tước tức khắc lạnh đi vài tông, ngữ khí cũng bắt đầu không thân thiện nữa.

Tô Lạc Lạc không phủ nhận, “Đúng thế! Không được sao?”

Đôi mắt trong vắt của Tô Lạc Lạc chạm với ánh mắt lạnh tanh phản chiếu qua kính chiếu hậu, cô nhìn trừng anh ta không chút sợ sệt.

“Cô công khai cùng anh ta xuất hiện trước mặt báo giới, thừa nhận quan hệ của hai người là quan hệ nam nữ yêu đương.” Ánh mắt của Long Dạ Tước lại u ám hơn một chút.

Tô Lạc Lạc không hề sợ sệt nhìn trừng vào mắt anh ta, “Ừ đấy thì sao nào?”

“Rất tốt.” Giọng anh ta khen ngợi, nhưng lại khiến người nghe có cảm giác rợn người.

“Lời này của anh là ý gì?” Tô Lạc Lạc chau mày khó hiểu nhìn anh ta.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ lấy cô, bất luận ở bên ngoài cô và anh ta có thừa nhận quan hệ hay không, sau này báo giới cũng sẽ có một bài viết mới, đó là tin tức chúng ta kết hôn.” Long Dạ Tước buông ra lời nói ngang tàng và độc tài.

Tô Lạc Lạc mở to đồng tử, bị kích giận rồi, “Long Dạ Tước, ai nói tôi muốn kết hôn với anh chứ?”

Trong kính chiếu hậu, ánh mắt của anh ta phát ra tia nhìn nguy hiểm, “Tôi tuyệt đối không cho con tôi kêu người đàn ông khác là ba, nếu cô nhất định muốn ở cùng Dạ Trạch Hạo, vậy thì tôi không ngại ra tay hủy hoại tiền đồ anh ta, khiến anh ta thân bại danh liệt.”

Câu nói này nghe không có vẻ gì chỉ là uy hiếp không thôi, vẫn sẽ có hành động sau này của anh ta nữa.

Tô Lạc Lạc bất giác cảm thấy rợn người, cô vội nhìn đôi mắt phản chiếu qua gương chiếu hậu.

Cứ như cái miệng giếng lâu năm, u ám sâu thẳm không đoán được.

Tô Lạc Lạc nổi da gà, giận dữ nói, “Anh không thể làm vậy.”

“Tại sao tôi không thể? Cô cảm thấy tôi không có năng lực đó?” Ánh mắt sắc bén của anh ta thong qua kính chiếu hậu quét qua cô.

Tô Lạc Lạc nào dám nghi ngờ năng lực của anh ta? Cô chỉ là không hi vọng anh ta làm chuyện như thế, cô cắn môi nói, “Không quan tâm anh có hay không, anh cũng không được làm vậy, Dạ Trạch Hạo đâu có đắc tội anh.”

“Tôi nói rồi, cô thích ai thì tôi sẽ hủy hoại người đó.” Long Dạ Tước nói với giọng vô tình.

“Anh….anh đúng là kẻ khốn, vô lại…” Khả năng chửi người của Tô Lạc Lạc có hạn, những từ có thể nghĩ đến chỉ là hai từ này.

“Đừng tưởng rằng tôi đang nói giỡn, nếu cô dám cùng anh ta xuất hiện trên trang đầu báo chí, công khai quan hệ, thì tôi sẽ khiến cho con đường minh tinh của anh ta tăm tối ngay.”

“Anh…” Tô Lạc Lạc cắn môi, tức đến nói không được gì.

Cô quay đầu nhìn phong cảnh bên đường, nghĩ đến việc nếu Long Dạ Tước thật sự muốn đối đầu với Dạ Trạch Hạo, trong lòng cô dấy lên nỗi lo, vì Dạ Trạch Hạo không cần phải chịu sự bức hại này, nếu là vì cô, vậy thì trong lòng cô càng cảm thấy ray rứt hơn.

“Anh rõ ràng biết tôi và Dạ Trạch Hạo là giả tình nhân thôi, chúng tôi chỉ đang đóng kịch thôi.” Tô Lạc Lạc giận dỗi giải thích.

“Giả ư? Ngày nào cô cũng bám dính với anh ta, hai người chẳng lẽ không có nắm tay hôn hít hay là lên giường…?” Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô gái trên ghế sau qua kính chiếu hậu.

Gương mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc ở trong gương càng nhỏ nhắn mê hoặc c=người khác một cách lạ lùng, lúc này, mặt cô lại có biểu hiện giận dỗi.

“Anh đừng có nghĩ ai cũng có tư tưởng bẩn thỉu như anh được không? Anh tưởng ai cũng giống anh vậy à, cả ngày toàn nghĩ đến những chuyện hạ lưu, tôi và Dạ Trạch Hạo hoàn toàn trong sạch!”

Tô Lạc Lạc vừa nói vừa nhòm về phía cửa sổ, không muốn nhìn anh ta.

Nhưng cô lại để lỡ mất ý cười mãn nguyện xoẹt qua đôi mắt thâm sâu của anh ta.

“Thật là trong sạch? Ngày nào cũng chạy đến nhà anh ta, ai có thể tin được là hai người trong sạch chứ? Hơn nữa, hai người bá vai ôm eo như thế lại là như thế nào chứ?” Anh ta cười nhạt một tiếng, tiếp tục moi thong tin từ cô.

Tô Lạc Lạc hoàn toàn không biết đây là kế hoạch của anh ta, “Dạ Trạch Hạo là một chính nhân quân tử, tôi cũng không phải loại người tùy tiện như anh nghĩ, giữa chúng tôi chẳng qua chỉ là choàng vai một lúc, kiểu hành động rất bình thường mà, anh tưởng giống anh vậy, thấy phụ nữ là đều muốn cả?”

Gương mặt anh tuấn của Long Dạ Tước hầm hầm, có chút khó coi, “Ai nói với cô là tôi gặp phụ nữ là đều muốn?”

Từ lần đụng cô vào năm năm trước đến nay, anh đã quen với việc tự kiềm chế.

“Anh rõ ràng biết người phụ nữ năm năm trước không phải Tô Ngữ Phù nhưng anh vẫn tiếp tục đó thôi? Đàn ông có thân phận giống anh, phụ nữ tự bám vào anh không biết có bao nhiêu là người rồi kìa, trong năm năm nay, anh chắc không dừng lại ở mấy ngàn người rồi nhỉ!” Tô Lạc Lạc có tưởng tượng khá phong phú.

Người đàn ông đang lái xe ở phía trước thiếu chút bị câu nói này của cô tức chết, Long Dạ Tước mặt đen sầm nói, “Cô đừng có tự mình đoán bậy cuộc sống riêng tư của tôi.”

“Hứ! Dám làm không dám nhận, người có tiền như anh, tôi nhìn không thuận mắt nhất, xem phụ nữ như đồ chơi vậy, không hề biết chút nào về việc tôn trọng người khác, lại muốn tự phong cho mình danh hiệu cao quý, thanh cao, hơ, tôi đều nhìn thấu cả rồi.” Tô Lạc Lạc với biểu cảm chắc chắn anh đã đùa giỡn với không ít cô gái là sự thật bất di bất dịch.

Long Dạ Tước tức đến cứng họng, anh mím chặt đôi môi mỏng quyến rũ, một lúc sau mới hậm hực lên tiếng, “Tôi là người như thế nào, sau này cô sẽ biết.”

“Tôi không thèm biết làm gì.” Tô Lạc Lạc nhếch mày, biểu cảm như thể cần gì phải biết.

“Được thôi, nếu cô nói tôi đùa giỡn với phụ nữ không hề chớp mắt, vậy từ nay về sau, cô phải cẩn thận đấy, bây giờ tôi muốn đùa với cô.” Long Dạ Tước nhận luôn cái tội danh này.

Tô Lạc Lạc tức khắc đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt kinh hãi nhìn anh, “Anh thử đụng tôi xem sao.”

“Thử thử thử thử, phục vụ của cô vào năm năm trước khiến tôi vô cùng hài lòng, tôi không ngại thử thêm vài lần nữa.” Long Dạ Tước cười nhếch mép, ánh mắt như muốn vây lấy cả người cô vậy.

Gương mặt có chút ngây thơ của Tô Lạc Lạc càng ngày càng đỏ, đôi ngươi đầy nước xen lẫn sự căng thẳng và bất an.

Long Dạ Tước thấy mình làm cô hết hồn rồi, anh đằng hắng nói, “Cô còn dám nói xấu tôi nữa không?”

Tô Lạc Lạc vội mím môi lại, bây giờ cô không muốn nói chuyện với anh ta.

Không ngờ cả quãng đường này, cô đã nói với anh nhiều chuyện đến vậy, ai dà, rõ ràng là ghét anh ta mà, tại sao lại nói với anh ta nhiều chuyện thế?

Nhìn phong cảnh quen thuộc ở bên ngoài, trường học cách không xa nữa.

Lúc này, không khí trong xe trở nên vô cùng nặng nề lại có chút hơi hướng kinh dị, như thời gian ngừng lại rồi vậy.

Chỉ có tiếng thở gấp hơi loạn nhịp của Tô Lạc Lạc ở phía sau, Long Dạ Tước nhìn thấy cô chỉ vừa nghe anh muốn đụng cô, thì đã bị dọa đến thế, không biết tại sao, trong lòng anh cảm thấy không hề dễ chịu gì.

Chẳng lẽ cô ta bài xích anh đến thế? Vì những đoán mò không căn cứ của cô ta? Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.