21108.
Ở một phòng làm việc khác, Dạ Trạch Hạo đang ký một hợp đồng quảng cáo, danh tiếng như anh mỗi khi ký một cái quảng cáo, thu nhập đều từ chục triệu đến trăm triệu tệ, vì vậy, chẳng trách bây giờ nhiều người muốn nổi tiếng đến vậy, nổi tiếng rồi, danh lợi song thu.
Tô Lạc Lạc đợi đến mười một giờ rưỡi trưa, cuối cùng, cái cửa phòng họp lớn cũng mở ra, mấy người trợ lý xinh đẹp thời thượng đẩy cửa ra, tiếp sau đó Dạ Trạch hạo và người phụ trách thương hiệu quảng cáo cùng bước ra.
Dạ Trạch Hạo cùng bọn họ bắt tay chào hỏi một tiếng xong thì đi qua phía bên Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc đứng dậy nghênh tiếp anh, Sao rồi?
Kí xong rồi, chúng ta đi chúc mừng một cái.
Chúc mừng thế nào?
Mời cô ăn bữa lớn đó! Dạ Trạch Hạo cười lên.
Tôi sao dám cùng anh ra cửa chứ!Tô Lạc Lạc nhếch môi cười, cùng ở với anh, đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm chú ý, cô vẫn thật sự có chút không quen.
Sao thế? Ở cùng với tôi không vui vẻ gì sao? Dạ Trạch Hạo dùng đôi mắt long lanh nước nghiêm túc nhìn cô.
Tô Lạc Lạc đứng hình một lát, bận lắc đầu nói, Không phải, ý của côi là, anh quá bắt mắt, ở cùng anh rất áp lực.
Yên tâm, tôi dẫn cô đến chỗ này, tuyệt đối không phải nơi bọn săn hình có thể theo tới được, tuyệt đối không chụp được chúng ta.Dạ Trạch Hạo an ủi một tiếng.
Tô Lạc Lạc thấy lúc này cũng vừa hay là thời gian ăn cơm, cô gật đầu, Được.
Đi xuống hầm để xe, Tô Lạc Lạc ngồi vào xe thể thao của Dạ Trạch Hạo, xe xông ra cửa lớn của bãi đỗ xe.
Tô Lạc Lạc ngày trước dù đã sinh sống ở thành phố này, nhưng mà, cô lúc đó, chỉ là người bình thường không lọt vào mắt bất kì ai, vì vậy, đối với những câu lạc bộ của giới thượng lưu, cô không hề biết gì.
Dạ Trạch Hạo dẫn cô đến một nhà hàng rất là có phong cách, chỗ này chỉ mở cửa cho hội viên, là nơi người có tiền tránh khỏi đám đông chen chúc, hoàn cảnh ăn cơm rất yên tĩnh tao nhã, chỗ này giá một bữa ăn, đủ cho một người bình thường một năm tiền lương.
Tô Lạc Lạc ngó nghiêng trái phải một hồi, cô phát hiện, cũng chỉ có người có tiền mới đến những chỗ như vậy! Nếu như là cô, cô căn bản không biết nơi như vậy còn có nhà hàng, lại còn lộng lẫy sa hoa đến thế, lại thanh lịch cao cấp.
Dạ Trạch Hạo chọn một vị trí gần cửa sổ, người phục vụ đến để nhận gọi món, Dạ Trạch Hạo cho cô chọn trước, Tô Lạc Lạc chọn hai món, sau đó Dạ Trạch Hạo lại chọn ba món nữa, lại thêm bốn năm món điểm tâm và đồ ngọt.
Tô Lạc Lạc bận nói, Đủ rồi, chúng ta có hai người làm sao ăn được nhiều như vậy?
Ăn không hết thì đem về! Dạ Trạch Hạo cười nói.
Tô Lạc Lạc mới không tin là anh sẽ đem về!
Nhưng mà đã đặt món rồi cô cũng không biết nói gì, rốt cuộc là anh ta mời khách.
Phòng làm việc tập đoàn Long thị.
Long Dạ Tước vừa từ bên ngoài về, anh bước vào hành lang một cách nhàn nhã, đi đến trước mặt cô trợ lý, anh thuận miệng gọi một tiếng, Tiểu Nhã, lát nữa đến phòng làm việc của tôi một chút.
Tống Nhã lập tức có chút kinh ngạc, suy nghĩ xem dạo này có phần công việc nào chưa làm tốt, Long tổng tìm cô để giáo huấn à?
Cô nghĩ kỹ lại, hình như gần đây công việc của cô đều làm rất tốt, nhưng cô vẫn không yên lòng mà đi vào phòng làm việc của Long Dạ Tước. Nhìn thấy người đàn ông thân hình cao to anh tuấn ngồi thượt trên ghế làm việc lớn trong phòng làm việc, tuy là làm nhân viên của anh, Tống Nhã đối với ông chủ này lại không dám có suy nghĩ gì, sau khi làm nhân viên của anh ta mới phát hiện, con tem trên người anh xé thế nào cũng không hết, cuồng công việc, quan niệm thời gian mạnh mẽ, cảm xúc vui buồn vô thường, thích sạch sẽ, lãnh đạm, yêu cầu hoàn mỹ, đối với công việc rất là hà khắc, không nói chuyện tình cảm, hoàn mỹ như một vị thần tôn quí, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không dám đùa giỡn.
Long tổng, ngài tìm tôi. Tống Nhã cười hỏi.
Đôi mắt sâu của Long Dạ Tước nhìn trừng cô, ngón tay dài gõ trên bàn làm việc, lộ ra thứ mà Tống Nhã không thể nhìn thấu, cũng đoán không được biểu hiện cao thâm đó.
Long tổng, tôi có phải làm sai chỗ nào rồi? Tống Nhã nghĩ, có thể cô cảm thấy là tốt, nhưng Long tổng không vui á!
Không, không liên quan đến công việc của cô, tôi muốn hỏi cô... Long Dạ Tước híp đôi mắt lạnh, Con gái thường thích món quà sinh nhật như thế nào?
Tống Nhã lập tức trợn to con mắt, giật mình chết cô rồi, thì ra Long tổng gọi cô vào đây, là để hỏi vấn đề này.
Trời ạ! Không lẽ lễ đính hôn của Long tổng và Tô tiểu thư hủy bỏ rồi, bây giờ lại có mục tiêu mới? Cô gái đó là ai? Cô thực sự hiếu kì á!
Ohm! Không biết Long tổng muốn tặng cho cô gái bao nhiêu tuổi á?
Hai mươi bốn tuổi.
Cô gái trẻ như vậy, vậy khẳng định sẽ rất thích được tặng quà như như trang sức đá quý chẳng hạn.
Thật à? Long Dạ Tước có chút bán tín bán nghi nhếch mắt.
Thật ạ, không có người con gái nào lại không thích kim cương cả, vì kim cương ý nghĩa đại diện rất có độ sâu, làm cho người khác cảm thấy cảm giác vĩnh hằng, mà con gái thích độc nhất vô nhị, lại có ý nghĩa sâu xa về thời gian. Tống Nhã dựa theo cách nghĩ của mình mà nói ra.
Long tổng, ngài không có kinh nghiệm tặng đồ cho con gái sao? Tống Nhã to gan hỏi một câu.
Anh không phải cùng Tô tiểu thư truyền tin đồn từ năm năm trước rồi sao? Không lẽ chưa từng tặng qua đồ cho vị Tô tiểu thư đó?
Long Dạ Tước ngược lại thành khẩn trả lời một tiếng, Không có!
Vậy tặng kim cương là đại diện tâm ý rồi.
Được, chiều nay cô đến tiệm đá quý của thành phố mình, dựa vào mắt thẩm mỹ của cô chọn cho tôi một phần quà.
Ngài dự định tặng dây chuyền, nhẫn, hay là vòng tay, bông tai?
Long Dạ Tước nghĩ hồi, Tặng nguyên bộ.
Vậy giá cả dự tính là bao nhiêu?
Khoảng mười triệu tệ đến trăm triệu tệ. Người đàn ông nói rất đơn giản, giống như giá tiền căn bản không quan trọng.
Tống Nhã lập tức muốn đố kị hâm mộ cô gái may mắn này, có thể để Long tổng chú ý, có phúc phần biết bao nhiêu!
Được rồi, chiều tôi sẽ đi chọn cho ngài. Tống Nhã rất vui có thể làm việc này, chí ít, cô có thể tận hưởng một chút.
Long Dạ Tước nhìn bóng hình trợ lý rời khỏi, anh từ từ thở ra một hơi, thầm nghĩ không biết cô ta có tiếp nhận, hoặc là thích hay không.
Từ nhà hàng đi ra, Dạ Trạch Hạo dẫn Tô Lạc Lạc về công ty của anh.
Công ty mỗi ngày đều có các kiểu loại tình báo cho anh, chị Mai gõ rồi đẩy cửa Dạ Trạch Hạo bước vào, phát hiện anh đang nằm trên sofa xem kịch bản.
Lần này kí hợp đồng quảng cáo thuận lợi chứ?
Cũng được.Dạ Trạch Hạo không ngẩng đầu trả lời.
À đúng rồi, ngày mai có nhân viên mừng sinh nhật, lễ vật là do anh chọn hay là để chúng tôi chọn?
Không phải bình thường các người chọn sao? Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu hỏi.
Là chúng tôi chọn, nhưng mà người này không phải người thường! Ngày mai là sinh nhật của Tô Lạc Lạc.Chị Mai cười một cái.
Thân người đang xem kịch bản của Dạ Trạch Hạo bật dậy, Cái gì? Ngày mai là sinh nhật cô ấy? Cô ấy sao không nói tôi nghe. Nội bộ nhân viên chúng ta đều có nhập thông tin cả, tôi vừa rồi cũng là nghe Lan Lan nói cho biết thôi, nói chung phúc lợi đối đãi của anh với nhân viên, là sinh nhật nhất định tặng một món quà mà! Xem thêm...