Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 116: Chương 116




21116.

“Có việc gì không?”

“Nói chung thì em hãy nhớ lấy, nhất định phải để điện thoại ở nơi em có thể thấy được, không được không nhận điện thoại của anh.” Dạ Trạch Hạo nhấn mạnh một tiếng.

Tô Lạc Lạc gật gật đầu, ghi nhớ, “Được thôi! Tôi sẽ luôn chú ý điện thoại.”

Tô Lạc Lạc ôm gói hàng bước xuống xe, vẫy tay với Dạ Trạch Hạo, bước về phía biệt thự nhà Long Dạ Tước.

Cô cúi đầu kiểm tra gói hàng, hình như bên trong có một cái hộp thì phải, Tô Lạc Lạc cầm chắc trong tay, lúc này đã gần sáu giờ rồi, Tô Lạc Lạc có chút vội đi nhanh về phía trước.

Cuối cùng cũng đến được trước cửa biệt thự, Tô Lạc Lạc bấm mã số đẩy cửa bước vào.

Cô bước vào đại sảnh, nhìn thấy cái bánh kem cao khoảng mười hai tấc để trên bàn, hai đứa trẻ đang vây trước cái bánh kem thèm thuồng.

Thấy cô về đến, lập tức phấn khởi chạy đến, “Mami, mami, mami về đến rồi, mami xem ba mua cho mami cái bánh kem to đến thế này này!”

Sau đó, trên bàn ăn tối hôm nay không chỉ có bánh kem, mà còn trang hoàng một bó hoa hồng xanh lam rất đẹp, lại còn có hai chai sâm banh có cột nơ, và cả ly uống rượu.

Trông rất lãng mạn, Tô Lạc Lạc nhìn thấy như thế có ngây người một lúc, nhưng trong lòng cô lại rất cảm động, không ngờ chị Trương biết là sinh nhật cô, còn đặc biệt bố trí thêm những thứ này.

Tô Lạc Lạc tự mình đi vào nhà bếp, nhìn chị Trương đang bận chuẩn bị đồ ăn, “Chị Trương à, cám ơn chị đã có lòng trang trí như vậy.”

“Tô tiểu thư không cần cám ơn tôi, đây đều là Long tiên sinh đặc biệt dặn dò tôi cả, hơn nữa, hoa trên bàn còn là Long tiên sinh tự mua về, cô nên cám ơn anh ấy kìa.” Chị Trương không dám nhận bừa cái công này.

Tô Lạc Lạc hơi bất ngờ mở to mắt, những thứ này đều là Long Dạ Tước chuẩn bị sao?

Anh ta….tại sao phải làm thế?

Tô Lạc Lạc cắn môi, nhìn hai đứa trẻ đứng quanh cái bánh kem không chịu rời khỏi, tò mò hỏi một câu, “Ba các con đâu rồi?”

“Ba ở trên lầu tắm, mami à, ba hình như có đem quà về đó! Tối hôm nay nhất định ba sẽ tặng quà cho mami.”

Tô Lạc Lạc bất ngờ, cô không hề nghĩ sẽ nhận được quà của anh ta tặng, cô cười nói, “Vậy các tiểu bảo bối sẽ tặng quà gì cho mami đây?”

“Tụi con có làm thiệp chúc mừng đấy nhé! Tối nay sẽ tặng mami.”

Tô Lạc Lạc nghe xong tự nhiên vô cùng mong đợi, “Được thôi, mami đợi nhận thiệp chúc mừng của các con, mami cũng đi tắm một cái.”

“Mami, mami nhớ mặc đầm đẹp nhé.” Tô Tiểu Hinh nhìn cô nói.

Tô Lạc Lạc cười, nhìn thấy bọn trẻ xem trọng sinh nhật cô như thế, cô vô cùng hạnh phúc.

Tô Lạc Lạc đi lên lầu, khi cô đang đi về phòng mình thì vô thức ngoái nhìn phòng Long Dạ Tước, nghĩ đến câu bọn trẻ nói, anh có mang quà về, chẳng lẽ anh ta thực sự sẽ tặng quà cho mình sao?

Nếu anh ta tặng, vậy cô có nên nhận không?

Tô Lạc Lạc có chút băn khoăn.

Nhưng vẫn đẩy cửa bước vào phòng cô, khi tìm quần áo trong tủ, cô nhìn thấy bộ đầm ren màu trắng lần trước nhãn hiệu nổi tiếng đó tặng, Tô Lạc Lạc cắn môi, hôm nay sinh nhật cô, cô mặc đẹp một chút cũng không quá đáng mà ha!

Cô mặc cho mình, và cũng mặc cho bọn trẻ xem, cũng không có gì đặc biệt lắm.

Tô Lạc Lạc chọn cái đầm này và đi vào phòng tắm.

Long Dạ Tước thay một bộ áo thun trắng thoải mái, phối với quần xám, thân hình cao một mét tám mươi sáu khiến anh bất luận mặc đồ gì thì trông cũng hoàn mỹ như người mẫu nam vậy, vừa có dáng vừa có khí chất.

Ánh mắt của anh hướng về phía đèn sáng ở phòng Tô Lạc Lạc, đôi ngươi xoay một vòng, cô ấy về rồi. Anh bước xuống lầu, nhìn thấy hai đứa trẻ lúc này đang ngồi ở ghế sofa xem phim hoạt hình, Long Dạ Tước vui vẻ ngồi xuống cạnh con gái, Tô Tiểu Hinh tức khắc nũng nịu bò ngồi vào lòng anh, ôm cổ anh, lại hôn lên mặt anh một cái, hai con mắt to long lanh nhìn anh đầy tình cảm, Long Dạ Tước cũng hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ xinh của con.

Có lẽ như người ta nói vậy, con gái thường sẽ đeo bám lấy ba nhiều hơn! Tô Tiểu Hinh thích bám lấy Long Dạ Tước nhiều hơn Tô Tiểu Sâm.

“Ba ơi, tối nay ba có chuẩn bị quà tặng cho mami không?” Tô Tiểu Hinh nói nhỏ vào tai anh ta.

Long Dạ Tước cong miệng cười, sau đó nhỏ tiếng nói vào tai bé con, “Đây là bí mật, sau khi ăn bánh kem ba sẽ nói con nghe.”

Tô Tiểu Hinh tức khắc bụm miệng lại cười khoái trá, bây giờ nhóc và ba đang cùng có một bí mật đó!

Bé con gật đầu, “Được ạ, con tuyệt đối sẽ không nói.”

Tô Tiểu Sâm nghe thấy rồi, trong lòng cậu nhóc nghĩ, ba nhất định là có chuẩn bị quà mà!

Vào lúc này, trên lầu hai phát ra tiếng bước chân, thính giác của Long Dạ Tước khá nhạy, anh nhíu mắt, ngước nhìn, thì thấy ở cầu thang là một thân hình mảnh mai bận bộ đồ màu trắng đang thong thả bước xuống.

Tô Lạc Lạc buông xõa mái tóc dài ở phía sau lưng, còn chiếc đầm ren màu trắng tôn lên thân hình hoàn mỹ của cô, ở phần trước ngực có lớp vải voan mỏng, vô tình càng tạo nên nét gợi cảm ẩn hiện của người phụ nữ.

“Wow! Tối hôm nay mami nhìn đẹp quá!” Tô Tiểu Sâm là người đầu tiên lên tiếng khen.

Tô Tiểu Hinh cũng nhìn mami với khuôn mặt bất ngờ.

Ánh mắt Long Dạ Tước hơi mở to, cô gái này khi ăn diện lên là có thể khiến người khác mê đắm ngay.

Tô Lạc Lạc đương nhiên biết rằng ba cha con trên ghế sofa đều đang nhìn cô, và có chút khiến cô hơi mất tự nhiên.

Cô là một cô gái không quen bị người khác khen.

“Mami, tối nay mami đẹp như công chúa trong chuyện cổ tích vậy, còn ba là hoàng tử của mami.” Tô Tiểu Hinh cười híp mắt nói.

Tô Lạc Lạc nghe thấy nửa câu đầu, vui như hoa, nhưng nửa câu sau khiến nụ cười của cô khựng lại.

Long Dạ Tước cảm thấy con gái đúng là phúc tinh của anh mà, luôn mang đến cho anh bất ngờ và niềm vui.

Lúc này trên bàn cũng lần lượt bày ra món ăn vô cùng hấp dẫn của tối nay, tài nghệ nấu ăn của chị Trương cũng vô cùng tuyệt vời. Tô Lạc Lạc nhất thời không biết nên ngồi ở đâu, Tô Tiểu Sâm lập tức dịch người một chút, “Mami, ngồi ở đây.”

Tô Lạc Lạc không nhẫn tâm làm con trai thất vọng, nên ngồi xuống cạnh cậu nhóc, còn bên cạnh là Long Dạ Tước đang ôm con gái trong lòng, một đôi ngươi sâu thẳm nhìn cô chiêm ngưỡng.

Tô Lạc Lạc ho nhẹ, quay đầu nhìn anh ta, Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, “Hôm nay cô rất đẹp.”

Tô Lạc Lạc nhất thời cũng ngơ người ra, bình thường nói nhiều nhất là cãi nhau với anh ta, nhưng hôm nay khi anh ta nói một câu dễ nghe, cô lại chẳng biết phải phản ứng như thế nào.

“Long tiên sinh, Tô tiểu thư, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, mời dùng bữa tối ạ!” Chị Trương đi đến nói.

Cả nhà bốn người di chuyển vào bàn ăn, hai đứa trẻ trong lúc đợi Tô Lạc Lạc múc cơm cho chúng đều lên tiếng bảo chúng không ăn nhiều như vậy, vì còn phải để bụng ăn bánh kem.

Tô Lạc Lạc vừa bực vừa buồn cười, múc cho mỗi người nửa chén cơm, bắt chúng phải ăn cơm trước, mới được ăn bánh kem. Hai đứa nhóc ngoan ngoãn gắp đồ ăn, và cơm vào miệng. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.