Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 126: Chương 126




21126.

Cũng có không ít người trong giới truyền thông chuẩn bị máy chụp hình các kiểu, chụp tất cả những tin tức mới nhất, cố giành lượt bấm xem và lượt theo dõi cho trang mạng của họ.

Xe bảo mẫu dừng ở một con hẻm nhỏ phía sau, lễ công bố diễn ra vào lúc mười giờ, lúc này Dạ Trạch Hạo vẫn chưa cần lên khán đài, anh chỉ cần xuất hiện vào thời gian cụ thể thôi, sau đó làm xong việc của anh thì có thể rời khỏi.

Tuyệt đối không lưu lại nhiều hơn một phút ở nơi này.

Lúc này, trên xe, Tô Lạc Lạc nhìn khan đài bị một nhóm fan hâm mộ vây đen kịt, cô có chút lo lắng nhìn Dạ Trạch Hạo, nên biết rằng minh tinh thỉnh thoảng cũng bị tấn công gây thương tích nữa.

Quá nổi tiếng cũng không phải là việc tốt gì, vì không biết fan hâm mộ cuồng nhiệt sẽ có những hành động gì.

“Một lát khi lên khán đài, khoảng hai mươi phút thôi là chúng ta có thể rời khỏi rồi, Lạc Lạc không cần ra ngoài nữa, vì tôi lo mấy người phóng viên này chắc cũng sẽ đang tìm cô ấy, chúng tôi sợ sẽ không lo được cho cô.” Chị Mai nhìn Tô Lạc Lạc nói.

Tô Lạc Lạc gật đầu, “Được ạ, tôi ở trên xe đợi mọi người.” Nói xong, cô nhìn về phía Dạ Trạch Hạo, “Anh phải cẩn thận chút nhé.”

Dạ Trạch Hạo nhìn thấy trong mắt cô có sự lo lắng chân thành, trong lòng cảm thấy ấm áp, anh gật đầu, “Anh sẽ chú ý.”

Lúc này, chị Mai nhận được điện thoại của người chủ trì, nói Dạ Trạch Hạo có thể lên sân khấu rồi.

Cửa xe mở ra, sáu người vệ sĩ mở đường cho Dạ Trạch Hạo, thân hình đẹp đẽ của Dạ Trạch Hạo bước trong đoàn người, gây nên một loạt tiếng hú hét kích động.

Trong xe ngoài Tô Lạc Lạc còn có Lan Lan, hôm nay cô đến kỳ kinh nguyệt, cả người không khỏe, nằm sấp, cả khuôn mặt như không hề lưu luyến cuộc đời vậy.

“Lan Lan, cô không sao chứ!” Tô Lạc Lạc ngồi kế bên hỏi.

“Tôi không sao, chỉ là bụng đau quá, Lạc Lạc, cô có như vậy không?”

“Tôi rất ít khi bị.” Tô Lạc Lạc cười, sau khi sinh con, ngay cả đau bụng kinh cũng không còn nữa.

“Tôi thì đau sắp chết luôn, ngày đầu tiên của chu kỳ là tôi không làm được gì cả, đi bộ cũng đau.”

Hai người nói chuyện một hồi, bất ngờ, điện thoại Tô Lạc Lạc reo lên, cô cầm lên xem thấy là của chị Mai, vội bắt máy, “A lô, chị Mai à.”

“Lạc Lạc, tìm trong túi xách của chị một cái kiếng mát đem đến cho chị, vừa rồi mắt kiếng của Dạ thiếu gia bị chen lấn quá đạp hư mất rồi, anh ấy cần một cái.”

“Được thôi ạ!”

“Cô đeo khẩu trang vào rồi đi qua đây, nhớ đừng để người ta nhận ra đó.”

“Dạ, tôi đến ngay đây.” Tô Lạc Lạc trả lời một tiếng.

Cô tìm thấy mắt kiếng trong túi của chị Mai, Lan Lan ở bên cạnh nói, “Thường thì Dạ thiếu gia khi đối diện với cánh phóng viên đều cần một cái mắt kiếng, nếu không, mắt anh ấy sẽ bị khô lắm, cô mau đem qua đó đi! Nếu không phải vì tôi bị như vậy, thì tôi đem đi rồi.”

“Không sao, cô ngồi yên trong xe đi! Tôi đem đi được rồi.”

Tô Lạc Lạc tìm thấy mắt kiếng rồi, cô lấy khẩu trang trong túi ra, hôm nay cô ăn diện rất không bắt mắt, cô tin rằng sẽ không có ai nhận ra cô đâu. Tô Lạc Lạc đẩy cửa bước xuống xe, nhìn thấy đám fan hâm mộ cuồng nhiệt kia, lòng cô cũng có chút sợ, cô đeo túi nhỏ đi ra, chen vào đám người, Tô Lạc Lạc tìm thấy chị Mai, đưa mắt kiếng cho chị ấy xong liền quay người nhanh chóng chen ra ngoài, khó khăn lắm mới ra khỏi đám đông đó, Tô Lạc Lạc nhìn thấy xe rồi, cô vừa đi vừa cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho bọn trẻ, hỏi xem bọn chúng có đi khu vui chơi không.

Tô Lạc Lạc cầm điện thoại lên, lại nghĩ, bọn trẻ nhất định không chú ý, lại quên không đeo đồng hồ điện thoại rồi, cô vẫn cứ nên gọi cho Long Dạ Tước vậy!

Cô đưa tay bấm số của Long Dạ Tước, vẫn chưa để lên tai, đột nhiên eo cô truyền đến cảm giác lành lạnh, có một con dao đang chĩa vào phần eo cô, Tô Lạc Lạc kinh hoảng trợn to mắt.

“Không muốn tôi đâm cô ngay bây giờ thì theo tôi đi.”

Tô Lạc Lạc nhanh trí ném cái điện thoại vừa bấm gọi đi kia vào trong túi, hơi thở gấp hỏi, “Anh muốn làm gì? Anh muốn tiền phải không?”

“Đừng có lắm lời, theo tôi đi.” Giọng nói sồ sề của người đàn ông phía sau toát ra sự lạnh lùng.

Tô Lạc Lạc nhìn quanh, con dao ở phần eo gần như đâm rách quần áo cô rồi, đâm vào trong thịt cô luôn, cảm nhận được cái đau sắc bén, cô không còn cách nào khác phải thở hổn hển, bị tên này dùng dao uy hiếp đi về chiếc xe thương vụ màu đen ở kế bên.

Trong khu vui chơi, bọn trẻ đang vui vẻ chơi vòng quay ngựa gỗ, Long Dạ Tước nhìn bọn chúng chơi với ánh mắt vô cùng trìu mến.

Vào ngay lúc này, anh cảm nhận thấy điện thoại trong túi rung lên, cầm lên xem, là Tô Lạc Lạc gọi đến, anh đưa tay nhấn nghe, “A lô!” Sau đó, tai anh nghe thấy được lại không phải là giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Tô Lạc Lạc, mà là một số âm thanh xào xạc kỳ lạ, Long Dạ Tước nhíu mày, khu vui chơi hơi ồn, anh nhing vệ sĩ mặc đồ thường phục ở xung quanh, làm một dấu tay, ra chỉ thị kêu bọn họ trông chừng bọn trẻ, anh cần đi đến một nơi yên tĩnh nghe điện thoại.

Long Dạ Tước đi về phía bức tường ít người, thấy điện thoại Tô Lạc Lạc chưa cúp, nhưng vẫn có tiếng xào xạc, hình như điện thoại đang bị thứ gì đó ma sát tạo ra tiếng động vậy.

Cuối cùng, trong tiếng xào xạc đó, anh nghe được tiếng hét lớn đầy kinh hoảng, là của Tô Lạc Lạc.

“Các người bắt cóc tôi là vì mục đích gì?”

Tuy giọng cô rất nhanh, cũng rất cao, nhưng Long Dạ Tước vẫn có thể nghe rõ mồn một.

Bây giờ cô ấy đang bị bắt cóc sao?

Gương mặt anh tuấn của Long Dạ Tước tức khắc căng cứng lại, anh tiếp tục đi đến nơi yên tĩnh hơn nữa, chuyên tâm lắng nghe âm thanh truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

Lúc này, nghe thấy một loạt âm thanh ngã đổ, điện thoại của Tô Lạc Lạc ở trong túi, và hình như túi của cô bị ai đó giựt lấy ném xuống đất.

Sau đó, tạp âm cũng bị mất đi, âm thanh trở nên rõ ràng hơn.

“Câm miệng ngay, kêu nữa là ta giết chết cô.” Một giọng nam ồ ồ truyền đến.

Ánh mắt Long Dạ Tước nhíu chặt lại, quả nhiên là bị bắt cóc rồi.

“Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Giọng nói đầy sợ hãi của Tô Lạc Lạc vang lên

“Chỉ cần cô phối hợp ngoan ngoãn, chúng ta sẽ không lấy mạng cô.”

“Các người muốn tiền sao?”

“Chúng ta không cần tiền, chỉ là anh em chúng ta vừa mới ra tù, vẫn chưa được tận hưởng mùi vị của đàn bà nữa! Thế nên, chúng ta bắt đại một người phụ nữ đến chơi cùng thôi.” Một giọng đàn ông hạ đẳng vang lên.

Tô Lạc Lạc bị dọa chết khiếp rồi, “Các người… tôi cầu xin các người tha cho tôi đi, tôi có thể cho tiền cho các người…”

“Chúng ta không cần tiền, chỉ cần phụ nữ, đàn bà xinh đẹp ngon lành như cô nhất định là rất thú vị.”

Trong điện thoại lại vang lên âm thanh la hét của Tô Lạc Lạc, hình như bị tên đàn ông nói chuyện đó chạm vào người rồi. Long Dạ Tước nắm chặt điện thoại trong tay, khi nghe thấy những lời này, gần như sắp bóp nát cái điện thoại luôn rồi.

Và ngay lúc này, một giọng nam sồ sề nói với ai đó, “Mau đi đến kho hàng cũ ở bên vịnh Thạch Lựu.” Cuối cùng nghe được một cái địa chỉ có ích, Long Dạ Tước bước nhanh đến phía vệ sĩ, nhìn một người trong số họ nói, “Đem bọn trẻ về xe, bây giờ tôi có việc gấp phải đi ngay, dẫn chúng về nhà họ Long ngay.” Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.