Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 142: Chương 142




21142.

Hôm nay, Tô Vỹ Khâm vội đến công ty, vừa ngồi xuống thì điện thoại của ông vang lên, ông bấm nghe, “A lô!”

“Tô đổng sự trưởng, hôm qua chúng tôi không nhận được đơn đặt hàng từ phía tập đoàn Long Thị rồi, ông có biết lý do tại sao không?” Đầu bên kia truyền đến câu hỏi đầy hoang mang.

Tô Vỹ Khâm cảm thấy đau đầu, quả nhiên Long Dạ Tước rất lạnh lùng, không ngờ nhanh thế đã cắt đứt đơn hàng của công ty họ, tìm được công xưởng khác thế vào, “Được rồi, tôi sẽ xử lý, các người xử lý các đơn đặt hàng khác trước đi.”

“Những cái khác đều là đơn nhỏ, khách hàng lớn của chúng ta là bên tập đoàn Long Thị, chúng ta có đến năm ngàn nhân công đang chờ phát lương đấy ạ!”

“Tôi biết rồi, các người nghĩ cách ứng phó trước đi.” Tô Vỹ Khâm có chút phiền não buông ra câu nói này.

“Nhưng mà…”

Không đợi xưởng trưởng bên đó nói thêm gì nữa, Tô Vỹ Khâm cúp ngay điện thoại, vì trong lòng ông cũng rất phiền muộn, lúc này, vừa cúp điện thoại, thì lại có cuộc gọi đến, ông nhìn số điện thoại, trong lòng bắt đầu hoảng, là số điện thoại của xưởng trưởng một công xưởng khác, ông vẫn bấm nhận nghe.

“A lô! Tô đổng sự trưởng, chúng tôi vừa nhận được điện thoại từ phía bộ phận thu mua của tập đoàn Long Thị báo rằng tháng này không có đơn hàng cho công ty chúng ta nữa, chuyện này là sao thế?”

“Được rồi, tôi đang giải quyết, các người lo liệu chuyện trong xưởng trước đi.” Tô Vỹ Khâm an ủi một tiếng, bấm ngắt điện thoại, khi có điện thoại gọi đến nữa, ông cũng lười bắt máy luôn rồi, dù gì thì ông cũng ý thức được một vấn đề, đó là Long Dạ Tước bắt đầu cắt đứt tất cả giao dịch thương mại với nhà họ Tô rồi. Đây hoàn toàn không phải việc tốt, mà là một việc nghiêm trọng đến nỗi có thể khiến nhà họ Tô hoàn toàn lụng bại. Tập đoàn Long Thị bao quát sản phẩm điện tử toàn cầu, có biết bao công ty muốn lấy được đơn đặt hàng của công ty họ, dùng hết biết bao mưu kế và tâm trí, vì chỉ có trở thành xưởng cung ứng của họ thì tiền tài mới không dứt, công ty mới có thể có lợi nhuận dài lâu.

Năm năm nay Tô Vỹ Khâm đã thu được lợi nhuận không ít, mục tiêu của ông là chỉ cần tập đoàn Long Thị vững chắc không đổ, thì công ty của ông cũng theo đó mà trường tồn mãi, nhưng bây giờ giấc mơ đẹp của ông hình như đã vỡ tan rồi.

Tô Vỹ Khâm chống đầu, bây giờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, ông cảm thấy vô cùng đau đầu, ông không ngờ tất cả mọi thứ của nhà họ Tô lại vì một quyết định sai lầm từ năm năm trước mà lại sắp đối mặt với phá sản.

Đây là việc mà ông không thể tưởng tượng được, đứa con gái riêng ông không thèm đoái hoài đến lại có năng lực lớn đến thế, khiến cho Long Dạ Tước sẵn lòng một tay hủy cả công ty ông.

Tô Vỹ Khâm lúc này chỉ có suy nghĩ, đối diện với khó khăn này, ông phải nghĩ nát óc thì cũng phải nghĩ ra cách giải quyết, ông tuyệt đối không để cho nhà họ Tô kết thúc như thế đâu.

Và có một ý tưởng, trước giờ ông chưa từng có qua, bây giờ ông buộc phải nghĩ đến, đó là trên người Tô Lạc Lạc vẫn đang chảy dòng máu của ông, là con gái của ông, trước kia, ông không thừa nhận, bây giờ cho là ông thừa nhận đi thì cũng có bất lợi gì đâu?

Có thêm một đứa con gái, vậy thì ta sẽ có thêm một con đường, và Tô Lạc Lạc trong tương lai rất có khả năng sẽ trở thành vợ của Long Dạ Tước, điều này có nghĩa là nhà họ Tô muốn có lại huy hoàng trước kia thì nhất định phải nhìn nhận lại Tô Lạc Lạc đứa con gái này rồi.

Lúc này Tô Vỹ Khâm thật sự hối hận trong khoảng thời gian trưởng thành của Tô Lạc Lạc ngày trước, ông có tham gia vào cuộc sống của cô, nếu không thì bây giờ ông cũng không cần phải lo lắng là cô không nhìn nhận người ba như ông rồi.

Lúc này, Uông Nguyệt Dung đi vào, nhìn thấy chồng đang chống trán ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt đau khổ, bà vội đi đến quan tâm, “Ông xã, sao thế?”

Tô Vỹ Khâm nhìn bà, thở một hơi dài, “Đơn đặt hàng của công ty chúng ta bị Long Dạ Tước cắt hết cả rồi, phía bên xưởng đang quậy um xùm kìa!”

“Gì cơ? Long Dạ Tước làm như thế sao?” Uông Nguyệt Dung giật mình đến mặt biến cả sắc, bình thường bà cũng có đi theo giúp quản lý công ty, đơn đặt hàng của Long Thị bị cắt mất thì có nghĩa gì, bà hiểu rất rõ.

Uông Nguyệt Dung sắc mặt trắng bệch vài phần, nhìn về phía chồng, “Ông xã, vậy chúng ta phải làm sao? Chúng ta có cần đi tìm Long Sở Hùng giúp đỡ không?”

“Bây giờ cả cái tập đoàn Long Thị đều dưới tay của Long Dạ Tước, ông ấy giúp được gì chứ? Hơn nữa, giao tình của tôi và ông ấy cũng không sâu lắm, trước giờ đều là nhà họ Tô chúng ta cần phải nhờ cậy đến họ.”

“Long Dạ Tước quá đáng quá rồi! Công ty chúng ta trường ký cung ứng sản phẩm cho công ty cậu ta, cũng không xảy ra sơ sót qua mà! Tại sao cậu ta nói cắt là cắt chứ? Cậu ta không sợ công ty bị thiệt hại à.”

“Cậu ta sợ gì chứ, ngành thương mại điện tử chỉ là một bộ phận nhỏ trong sản nghiệp của công ty cậu ta, cho là cậu ta bỏ hẳn cả cái thị trường điện tử này thì cơ nghiệp của tập đoàn Long Thị cũng không hề bị lung lay.”

Lúc này, Uông Nguyệt Dung thở một hơi dài nói, “Vậy phải làm sao đây? Không thể ngồi nhìn toàn bộ công xưởng của chúng ta sụp đổ được!”

Tô Vỹ Khâm nhìn bà ta, trầm tư một lúc mới nói, “Tôi nghĩ đến một cách, chỉ cần bà đồng ý thôi.”

“Ông nói đi! Biện pháp gì, vào lúc này rồi tôi còn có thể không đồng ý sao?”

“Tôi muốn đi tìm Tô Lạc Lạc.”

Sắc mặt Uông Nguyệt Dung lập tức thay đổi, đứng dậy kế bên ông, “Gì cơ? Ông muốn đi tìm nó? Ông tìm nó làm gì?”

“Còn có thể làm gì? Tôi muốn đi nhận lại đứa con gái này.”

“Ông điên rồi à! Nó là đứa con do người đàn bà ti tiện kia sinh ra, ông dám nhìn nhận, đem nó về nhà họ Tô chúng ta sao? Tôi không đồng ý.”

“Vậy bà còn cách nào tốt hơn giải cứu công ty không? Tôi thà đi nhận sai với nó, xin lỗi rồi kêu nó khuyên can Long Dạ Tước, đưa lại đơn đặt hàng cho chúng ta, còn có gì không tốt nữa chứ?” Tô Vỹ Khâm giận dữ nói.

“Ông vứt nó hai mươi mấy năm trời, bây giờ ông nói muốn đi nhìn lại nó, ông cảm thấy nó sẽ nể mặt ông à? Hơn nữa chuyện của mẹ nó năm đó, chúng ta đã tuyệt tình đến thế, nó chắc chắn sẽ không quan tâm đến việc sống chết của chúng ta đâu.”

“Bất luận thế nào, chúng ta đều phải thử, công ty là sinh mệnh của tôi, nếu công ty sụp đổ rồi, vậy tôi sống còn ý nghĩa gì nữa?”

Uông Nguyệt Dung nhất thời trầm mặc, bà nhìn chồng, “Ngoài biện pháp này, còn cách nào khác không?”

“Long Dạ Tước mấy năm trước đã lũng đoạn cả thị trường đồ điện tử trong nước rồi, bà cảm thấy công xưởng của chúng ta còn có đơn hàng lớn khác sao?”

“Được rồi, ông đi tìm Tô Lạc Lạc tôi không có ý kiến gì, nhưng đừng để tôi phải ra mặt cầu xin nó.”

“Chuyện này là lỗi của tôi, tôi sẽ đi xin lỗi, tôi sẽ đi cầu xin nó.” Tô Vỹ Khâm tuy ngoài miệng nói thế, nhưng sự oán hận trong ánh mắt ông đối với Tô Lạc Lạc lại không hề thuyên giảm chút nào.

Vì người ép ông đi đến bước đường này chính là Tô Lạc Lạc, còn bây giờ, ông thân là trưởng bối, còn phải đi cầu xin cô tha thứ, chắc chắn là việc khiến một người trước giờ luôn kẻ cả ta đây như Tô Vỹ Khâm cảm thấy không cam tâm nhất, và mất mặt nhất.

Dù gì thì ông cũng là ông ngoại của hai đứa con của Tô Lạc Lạc, trên người hai đứa trẻ đó vẫn chảy dòng máu của nhà họ Tô mà, thế nên, ông vẫn vô cùng chắc chắn Tô Lạc Lạc cũng sẽ giống mẹ vậy, dễ mềm lòng! Tô Vỹ Khâm hi vọng như vậy. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.