Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 146: Chương 146




21146.

Trong đại sảnh buổi tiệc, lung linh sáng trưng, buổi tiệc linh đình của giới nhà giàu.

Dưới nền nhà là lớp thảm màu vàng kim cao cấp, mười cây cột la mã thật to xếp hàng dài ở giữa đại sảnh, hình điêu khắc nổi thiên thần trên cây cột sống động như thật, tựa như thoắt cái là có thể dang cánh bay mất vậy.

Còn các vị quan khách thì nói cười vui vẻ, đâu đâu cũng toát ra không khí chậm rãi tao nhã sang trọng của thế giới thượng lưu.

Tô Lạc Lạc bị Long Dạ Tước nắm tay đi vào, trước tiên cô bị phong cách trang hoàng ở đây làm cho kinh ngạc, cứ như là đi vào đại điện của La Mã cổ đại vậy, Tô Lạc Lạc bị Long Dạ Tước dẫn một mạch đến thẳng trước mặt của một cặp vợ chồng sang trọng, giọng trầm thấp nhã nhặn của anh vang lên, “Chào dượng, chào cô.”

Tô Lạc Lạc mở to mắt, đây là cô dượng của Long Dạ Tước sao? Cô hoảng loạn vội rút tay ra, ở trước mặt bà con của anh ta, cô không quen quá thân mật với anh.

“Dạ Tước, cám ơn con có thể đến tham dự, thật là vinh hạnh cho ta mà.”

“Buổi tiệc từ thiện của cô thì con nhất định phải đến dự thôi, hơn nữa, còn sẽ ủng hộ nhiệt tình.” Long Dạ Tước cười rất hào sảng.

Lúc này, vị phu nhân cao sang hướng ánh nhìn sang Tô Lạc Lạc ở bên cạnh anh, nở nụ cười lịch thiệp, vị này chắc là mẹ của hai đứa cháu của ta phải không?”

Tô Lạc Lạc gật đầu nhẹ kèm với nụ cười trên môi, “Chào cô ạ.”

“Chào con, ta là Long San, là cô ruột của Dạ Tước, cũng là người tổ chức bữa tiệc tối hôm nay.” Long San đưa tay về phía cô.

Tô Lạc Lạc vội lễ phép bắt tay với bà ấy, mỉm cười tự giới thiệu, “Chào cô, con là Tô Lạc Lạc ạ.”

Nào ngờ tối qua Long Dạ Tước nhất định phải tham dự, hóa ra là buổi tiệc do cô ruột anh ta phát động!

Hơn nữa, Tô Lạc Lạc có một suy nghĩ, cô dượng của anh ta tuyệt đối không phải là người có địa vị tầm thường, có thể tổ chức bữa tiệc hào nhoáng như vậy, lại còn có thể mời nhiều danh nhân phú hào đến tham dự đến thế, địa vị nhất định là cực cao.

“Lạc Lạc, tối nay ta sẽ hơi bận, con cứ để Dạ Tước chăm lo cho con nhé! Tùy ý muốn ăn uống chơi gì, cứ chơi vui vẻ vào.”

“Dạ cám ơn ạ, con sẽ tự nhiên.” Tô Lạc Lạc cảm thấy Long San rất thân thiện.

Long Dạ Tước lại nắm tay cô, “Chúng ta đi ăn chút đồ trước đi.”

“Vị đó là cô của anh đấy à! Cô ấy làm nghề gì thế?”

“Cô ấy ở trong nước được xưng tụng là mẹ của từ thiện, sự kiện từ thiện mà cô phát động mỗi năm đều trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người thương gia danh nhân nổi tiếng.” Long Dạ Tước cúi người, nói nhỏ bên tai cô.

Tô Lạc Lạc cũng cảm thấy trên người Long San toát ra cảm giác nhân ái, cô chớp mắt nói, “Vậy tối nay ở đây sẽ tổ chức buổi tiệc từ thiện sao?”

“Tối nay ở đây có một hoạt động bán đấu giá, nếu một lát cô có gì thích thì cứ nói với tôi, tôi sẽ đấu giá mua cho cô.”

Tô Lạc Lạc tức khắc lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi không cần.” Bây giờ cô đã thấy nợ anh ta nhiều đến trả không hết rồi, không muốn lấy thêm đồ của anh ta nữa.

Long Dạ Tước cười nhẹ, “Không cần khách sáo với tôi.” Nói xong, tay anh tự nhiên quàng lên vai cô, cả người Tô Lạc Lạc cứng đơ đi một chút, anh ta có cần tự nhiên đến thế không chứ?

Bọn họ đi đến dãy thức ăn tự chọn, ở trước cửa, một đôi nam thanh nữ tú bước vào, ánh mắt Dạ Trạch Hạo lướt khắp một lượt, nhìn thấy vị chủ trì bữa tiệc ngày hôm nay – Long San, anh và Hạ Dung liền đi sang đó.

“Trạch Hạo, cậu đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh.” Long San tươi cười chào đón anh ta.

Dạ Trạch Hạo nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp phóng khoáng này, mắt anh lướt nhanh qua tia sự cảm thán, nhưng vẫn vô cùng khách sáo xưng hô với bà ta, “Dì Long, lâu quá không gặp rồi.”

Long San nhìn cậu, trong mắt toát ra tia cười ấm áp, từ lần đầu cậu tham gia tiệc từ thiện của bà, bà đã có cảm giác đặc biệt thân thiết với cậu trai này rồi, lúc này, bà đối với anh cũng dịu dàng như với con trai của mình vậy

“Trạch Hạo, chơi vui vẻ nhé.”

“Chào dì Long ạ.” Hạ Dung cũng cảm thấy việc có thể tham gia buổi dạ tiệc từ thiện long trọng như thế mà cảm thấy tự hào.

“Chào cô.” Long San nói xong thì trợ lý của bà đã đến nói nhỏ bên tai, và phải đứng dậy rời khỏi.

Trong lòng Dạ Trạch Hạo có chút kỳ vọng, anh vừa đi vừa nhìn quanh xem xét khách mời đã đến, phía sau, Hạ Dung đuổi theo anh, “Trạch Hạo, anh đợi em.”

Dạ Trạch Hạo nhìn lướt về phía đại sảnh, bất ngờ nghĩ đến gì đó, anh quay người đi về phía khu vực thức ăn tự phục vụ, anh biết nếu cô ấy có đến thì chắc chắn sẽ đi dạo một vòng khu vực thức ăn trước.

Trong phòng ăn, âm nhạc vang lên, ánh đèn đặc sắc giao thoa nhau, long lanh, không khí ấm áp lãng mạn.

Dạ Trạch Hạo nhìn thấy Tô Lạc Lạc ở vị trí gần cửa sổ, đối diện cô đã có một thân hình cao thẳng ngồi đó, chính là Long Dạ Tước.

Hạ Dung cũng nhìn thấy Tô Lạc Lạc, trong lòng cô lập tức nổi lên cảm giác oán ghét, bây giờ cô lại trở thành vật thế thân của một cô gái, cái cảm giác này khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.

Dạ Trạch Hạo chọn một chỗ có thể nhìn thấy Tô Lạc Lạc, ngồi xuống, ánh sáng của đèn không mạnh lắm, cộng thêm có sự cản trở của vật trang trí ở giữa nên Tô Lạc Lạc không phát hiện ra Dạ Trạch Hạo.

Hạ Dung lấy hai ly rượu vang từ người phục vụ, cô đưa một ly cho Dạ Trạch Hạo, bản thân cũng hậm hực cầm một ly, nhìn thấy Dạ Trạch Hạo lén nhìn Tô Lạc Lạc, cô thở một hơi dài, “Bên cạnh cô ta không phải đã có Long Dạ Tước rồi sao? Anh còn chưa buông bỏ cô ta nữa!”

Dạ Trạch Hạo như không hề nghe thấy, cầm ly rượu lên, vừa uống vừa chiêm ngưỡng mỗi hành động của Tô Lạc Lạc ở phía đối diện.

Tối nay Tô Lạc Lạc ăn mặc rất hợp với cô, mảnh mai, nhỏ nhắn, thuần khiết lại toát ra nét quyến rũ, nét đẹp đầy mâu thuẫn.

Không biết cô và Long Dạ Tước đang nói gì, lúc thì cô híp mắt cười hiếu kỳ, một lúc lại xoay tròn con ngươi như đang suy nghĩ gì đó.

“Đừng nhìn cô ta nữa được không? Chẳng lẽ tối nay em không đủ đẹp à?” Hạ Dung bất ngờ nổi giận chất vấn.

Dạ Trạch Hạo thu lại ánh nhìn, quay mặt nhìn cô, “Em rất đẹp.”

“Nếu em đã đẹp rồi, vậy tại sao anh còn phải nhìn cô ta?” Hạ Dung có chút không phục, hỏi.

“Người đẹp bên cạnh anh quá nhiều rồi, nhưng người anh cần chỉ có một.” Dạ Trạch Hạo lên tiếng có chút mỉa mai.

Hạ Dung cắn môi, nhìn Tô Lạc Lạc ở phía đối diện, vô thức lại sinh ra oán giận cô ấy, Tô Lạc Lạc nhất định là cô gái may mắn nhất mà cô từng gặp, tiếp đó, đêm nay, cô sẽ không để cô ta may mắn như vậy nữa. Ở trước cửa lớn, Tô Ngữ Phù khoát tay thiếu gia nhà họ Lâm – Lâm Phi- xuất hiện, cô vừa xuất hiện là lập tức cảm nhận được ánh mắt phức tạp tứ phía đổ dồn lên người cô, cô từng đính hôn với Long Dạ Tước, khiến thân phận của cô trong giới danh gia vọng tộc vô cùng hào nhoáng, nhưng bây giờ cô đã mất đi ánh hào quang đó rồi, lại còn đi cùng một tên đàn ông vô cùng xấu xí, bảo sao mà cô ta có thể thấy thoải mái được?

Nhưng cô sẽ nhẫn nhịn, vì tối nay mục đích của cô chỉ có một, đó là tặng một món quà cho Tô Lạc Lạc.

Long San nhìn thấy cô đến, vì bà xưa giờ luôn có tình yêu bác ái nên đối với Tô Ngữ Phù cũng không có thành kiến gì.

“Chào cô, lâu quá không gặp ạ.” Tô Ngữ Phù cũng không thay đổi cách xưng hô.

“Ngữ Phù đến rồi đấy à, cùng Lâm thiếu gia chơi vui vẻ nhé.”

Tô Ngữ Phù có chút mắc cỡ, mặt đỏ lên, cô biết buổi dạ tiệc này Long Dạ Tước nhất định sẽ tham gia, còn Tô Lạc Lạc cũng sẽ có mặt thôi! Cô nói nhỏ với Lâm Phi một tiếng, bèn tìm kiếm hai người bọn họ ở mọi ngóc ngách của buổi tiệc. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.