Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 159: Chương 159




21159.

“Đúng vậy.” Giọng Long Dạ Tước trầm thấp.

“Vừa rồi Tô phu nhân đột nhiên chạy đến cầu cứu bà nội con, kêu con khuyên nhủ Tô Lạc Lạc tha cho Tô Ngữ Phù, chuyện này con xem có thể thỏa hiệp được không?” Tưởng Ân nói với con trai.

“Mẹ à, chuyện này là con làm hết, bắt Tô Ngữ Phù vào đồn cảnh sát cũng là ý của con, thế nên chuyện này không có gì để thương lượng.” Long Dạ Tước nói với giọng rất kiên định.

“Gì cơ? Là con làm cả sao? Dạ Tước, Ngữ Phù nếu không làm chuyện gì quá đáng lắm, con vẫn cứ nên nghĩ đến tình nghĩa xưa mà bỏ qua cho nó đi!” Tưởng Ân cũng là loại người không muốn làm lớn chuyện lên.

Giọng Long Dạ Tước lạnh đi mấy phần, “Mẹ à, mẹ nói với bà nôi, bất luận người nhà họ Tô cầu xin như thế nào cũng không cần quan tâm, Tô Ngữ Phù sẽ phải đối mặt với lao tù, con tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta đâu.”

Tưởng Ân nghe thấy giọng điệu không hề cho cơ hội thương lượng của con trai, có chút bất ngờ, trong lòng con trai đã để tâm và bảo vệ Tô Lạc Lạc đến thế rồi sao?

“Thật sự không thể thương lượng thêm được sao? Dù gì năm năm nay nhà họ Tô đối với mẹ và bà nội con đều rất tận tâm, chúng ta cũng không thể không báo đáp gì mà!”

“Mẹ, sự hiếu thuận mà bọn họ đối với mọi người đều là đóng kịch cả, không phải thành tâm đâu, thế nên mọi người cũng không cần để tâm làm gì.

“Nói thì nói thế, năm năm nay Tô Ngữ Phù luôn tặng quà cho nhà họ Long chúng ta, tuy chúng ta không thiếu nhưng con bé cứ luôn mang đến, tính ra thì tiền lễ vật cũng có mấy triệu tệ rồi, dù gì cũng không thể coi như không có gì được.”

Đầu dây bên kia Long Dạ Tước nghe giọng mẹ có chút khó xử, anh trầm giọng nói, “Được rồi! Con có thể miễn việc ngồi tù cho Tô Ngữ Phù, nhưng người nhà họ Tô nhất định phải công khai xin lỗi Tô Lạc Lạc, nói rõ chuyện của năm năm trước, nếu không con nhất định sẽ không buông tha cho Tô Ngữ Phù.”

“Được rồi, ta sẽ nói lại cho bọn họ nghe, Dạ Tước à, con xem có dịp thì có phải nên dẫn Tô Lạc Lạc về đây, để ta và bà nội con xem mặt cái không?”

“Mẹ ơi, chuyện này sau này sẽ sắp xếp nhé!”

“Sao thế? Cô ta không chịu gặp mặt chúng ta à?”

“Hiểu lầm ngày trước có hơi lớn, cho cô ấy chút thời gian thích ứng đi ạ!”

“Được thôi! Tìm một thời cơ thích hợp dẫn cô ấy về đây nhé!” Tưởng Ân cũng vì ngày trước chỉ nghe lời phiến diện của Tô Ngữ Phù mà đã hiểu lầm cô rất nhiều, giờ cảm thấy rất ăn năn. Bà lập tức gọi điện cho Uông Nguyệt Dung, truyền đạt lại lời nói của Long Dạ Tước, Uông Nguyệt Dung ở đầu dây bên kia không ngờ rằng Long Dạ Tước vẫn nhớ khăng khăng chuyện của năm năm trước, bà do dự một lúc, và cũng đồng ý, “Được thôi, chị nói với Dạ Tước, chỉ cần thả Ngữ Phù của chúng tôi ra, chúng tôi sẽ đến trước mặt Tô Lạc Lạc xin lỗi.”

Nghe xong câu này, cái nhìn của Tưởng Ân với người nhà họ Tô có thay đổi ngay, hóa ra năm năm trước người thực sự chịu ấm ức không phải Tô Ngữ Phù mà là Tô Lạc Lạc.

Trong biệt thự. Tô Lạc Lạc chuẩn bị xong bữa cơm tối, hai nhóc con rửa tay ngồi vào bàn, Tô Lạc Lạc nhìn thấy hai nhóc mũm mĩm, thầm nghĩ thức ăn trong trường quá bổ dưỡng rồi mà! Hai nhóc con này thấy rõ là có tròn trịa hơn, khiến cô không muốn để bọn trẻ ăn quá nhiều trong bữa cơm tối, lỡ như phát triển theo hướng béo phì, ngũ quan xinh đẹp thế nào thì cũng bị trừ điểm thôi!

“Mami, con muốn đùi gà.” Tô Tiểu Hinh đưa tay chỉ đùi gà trong canh.

“Tiểu Hinh, con không thể cứ ăn thịt được! Bây giờ chúng ta phải ăn nhiều rau xanh vô, biết chưa? Ăn nhiều rau xanh tốt cho sức khỏe nhé!” Tô Lạc Lạc không cho đùi gà cho bé con, chuẩn bị gắp rau cho nhóc.

Cái miệng nhỏ của Tô Tiểu Hinh lập tức chu lên, vô cùng không vui, “Con không muốn, con muốn ăn đùi gà thôi!”

Người đàn ông ở kế bên nhìn Tô Lạc Lạc không hiểu, “Cô cho con ăn đi!”

“Không được, con gái mập quá không đẹp, nên ăn ít thịt, ăn nhiều rau xanh.” Tô Lạc Lạc nói xong, nhìn về phía Tiểu Hinh, “Tiểu Hinh, chúng ta ăn nhiều rau xanh được không nè!”

Tô Tiểu Hinh nói kiên định, “Con muốn ăn đùi gà.”

Tô Lạc Lạc cũng không cho con gái ăn, nhìn nhóc con nói, “Ăn rau xanh.”

“Ăn đùi gà.”

Tô Tiểu Sâm lẳng lặng ngồi ăn món tôm yêu thích của cậu nhóc, đôi tay nhỏ đang bận lột vỏ.

Long Dạ Tước không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nhìn hai mẹ con cứ căng nhau không có kết quả, anh đứng dậy, cầm lấy chén của Tô Tiểu Hinh, vớt đùi gà trong canh cho vào chén, “Ăn đi con.”

Tô Lạc Lạc quay đầu liếc anh ta một cái, rồi lại dỗ con, “Tiểu Hinh, chúng ta ăn đùi gà xong vẫn phải ăn nhiều rau xanh nhé, được không?”

Tô Tiểu Hinh miệng gặm đùi gà, nhưng cũng rất kiên định lắc đầu.

“Hôm nay mami mua cho con rất nhiều đầm công chúa xinh đẹp, nếu con mập quá thì sẽ mặc không vừa, vậy thì con sẽ không được mặc nữa đâu đó! Nếu ăn một ít rau xanh, con sẽ không bị mập, mấy cái đầm công chúa đó con cũng sẽ mặc vừa cả.” Tô Lạc Lạc vừa cười vừa hù dọa.

Tô Tiểu Hinh ngay lập tức mở mắt sáng trưng, “Thật sao ạ?”

“Thật mà! Ít nhất cũng có bảy tám cái đầm đó, nếu con mặc không vừa thì uổng ghê cơ, mami phải tặng cho bạn nhỏ khác mặc rồi.”

“Không muốn, con muốn mặc.” Tô Tiểu Hinh ngang tàng chặn mami lại.

“Vậy có muốn ăn rau xanh không?”

“Dạ! Con muốn ăn.”

Tô Lạc Lạc hài lòng nở nụ cười, nhìn thấy con trai ăn hết cả dĩa tôm, cô cũng nói với con trai, “Tiểu Sâm, con cũng vậy, ăn nhiều rau xanh vào.”

“Được ạ!” Tô Tiểu Sâm cầm đũa lên gắp rau bó xôi, người đàn ông bên cạnh ngây người nhìn thấy cô ta giải quyết được con gái, cố nhịn cơn cười.

Ăn cơm xong, Tô Lạc Lạc đang dọn dẹp đồ trong nhà bếp, phía sau, Long Dạ Tước vòng tay đứng sau lưng cô, “Có chuyện này muốn thảo luận với cô.”

“Nói đi!” Tô Lạc Lạc quay đầu lại nhìn anh.

“Tôi tính để người nhà họ Tô xin lỗi cô, sau đó, chỉ tạm giam Tô Ngữ Phù một tháng, miễn cho cô ta việc ngồi tù.”

Thân hình đang rửa chén của Tô Lạc Lạc khựng lại, tiếp đó, cô lắc đầu, “Tôi không tiếp nhận lời xin lỗi của bọn họ.”

“Người nhà họ Tô đi cầu xin mẹ và bà nội tôi, tôi không thể không nể mặt.”

“Nếu anh thích Tô Ngữ Phù thì anh cứ nói thẳng, dù gì hai người cũng là người yêu của nhau năm năm rồi, tình cảm sâu đậm, tôi có thể hiểu được, chuyện này anh tự mình quyết định đi.” Tô Lạc Lạc hậm hực một tiếng.

Long Dạ Tước có phần sa sầm lại khuôn mặt anh tuấn, giận dữ nói, “Tôi làm như thế không liên quan gì đến Tô Ngữ Phù cả.”

“Dù gì bắt cô ta vào tù cũng là anh, anh muốn thả cô ta ra, tự anh quyết định là được thôi mà.” Trong lòng Tô Lạc Lạc thực sự có chút nổi giận, người nhà họ Tô cầu xin một cái là có thể thả Tô Ngữ Phù ra sao? Cô ta xấu xa đến thế, đáng lẽ phải cho cô ta bài học chứ. Long Dạ Tước nghe ra sự giận dỗi trong câu nói của cô, bất ngờ hai tay anh ôm lấy cô, kéo cô gái sắp đi ra nhà bếp vào lòng, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô, nói, “Muốn tôi nói mấy lần đây, tôi không có chút tình cảm gì với Tô Ngữ Phù, cô còn muốn tôi chứng minh như thế nào nữa?” Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.