21205.
Khoảng mười bảy giờ tối, sau khi Tô Lạc Lạc gọi điện cho tụi nhỏ xong, nhìn thấy Long Dạ Tước bước ra từ trong phòng đọc sách, anh nhìn qua đồng hồ trên tay rồi nhìn người phụ nữ trên sofa nói, Chúng ta phải xuất phát rồi.
Tô Lạc Lạc biết rằng, tối nay cô đi tham gia tiệc tối thì phải trang điểm một chút, vậy mới xứng với thân phận địa vị trong giới thương gia của anh, cô gật gật đầu, hai hôm nay, cô ngủ cũng đủ rồi, một khuôn mặt tròn như trứng gà càng toát ra vẻ mê người, có thêm chút lười nhát yêu kiều.
Long Dạ Tước trước khi đưa Tô Lạc Lạc ra ngoài, anh đưa tay nắm lấy tay cô, Tô Lạc Lạc rút về, Long Dạ Tước vẫn bá đạo nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
Em có phải con nít con noi đây, tại sao anh lại nắm tay em chặt như vậy? Tô Lạc Lạc liền thấy lạ hỏi.
Long Dạ Tước nói mà không quay đầu lại, Thích vậy, không tại sao hết.
Tô Lạc Lạc cười lên không thành tiếng, Long Dạ Tước quay đầu lại, liền nhiền thấy cô với dáng vẻ đang cười, sao nự cưởi bên môi của cô lại có chút cười nhạt vậy.
Tô Lạc Lạc phùng má bên, Long Dạ Tước kêu cô đợi một lát, anh đi tới nhà xe đổi một chiếc chìa khóa xe, lần này, anh lái chiếc ô tô màu xanh sậm, rất ngầu và bá đạo, giống như con báo đen đang đợi săn mồi, tạo hình vô cùng ngầu.
Long Dạ Tước thay cô mở cánh cửa xe, Tô Lạc Lạc ngồi vào xong, anh giúp cô đóng cửa rồi bước những bước lớn đến chỗ ghế lái chính, anh cầm vô lăng điều khiển rất có khí chất, đề máy và ra khỏi cửa lớn.
Trợ lý của Long Dạ Tước đã giúp Tô Lạc Lạc hen một cửa hàng cao cấp, Long Dạ Tước đưa cô đi vào trong, nhân viên phục vụ tiếp đãi nhiệt tình, chỉ là, quản lý thấy cô gái vừa đi vào, cô hơi sửng sờ.
Mười mấy phút trước, cô vừa dẫn một tiểu thư đi một mình vào trong rồi, đầy ai cô gái giả mạo có khuôn mặt tương tự hay sao?
Quản lý nhìn một cái, Tô Lạc Lạc không phải Đơn Doanh, hơn nữa tên cô đặt phòng là họ Tô, quản lý liền bỏ qua suy nghĩ không đáng có, nhiệt tình chào hỏi. Cô Tô, xin mời qua bên này. Long Dạ Tước ngồi một bên trong phòng nghỉ ngơi, được nhân viên phục vụ chiêu đãi, Tô Lạc Lạc đi vào phòng lễ phục ở lầu hai, quản lý đang hỏi cô thích màu gì, yêu cầu về kiểu dáng ra sau, rồi ra lệnh cho nhân viên phục vụ bên cạnh nhanh chóng chọn một bộ lễ phục thích hợp cô, Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa.
Trên tay nhân viên phục vụ cầm rất nhiều bộ đồ khác nhau, từ kiểu dáng nhưng màu lễ phục vẫn không nổi, quản lý cầm một bộ lễ phục đầm ngắn màu hồng phấn cho cô xem thử.
Tô Lạc Lạc vừa nhìn đã thấy chiếc đầm ngắn tinh tế đó, cô cũng rất thích, sau khi cô mặc thử, quyết định lấy bộ này.
Mắt thẩm mỹ của quản lý thật không tệ, cô ta chỉ liếc nhẹ qua là chọn cái phù hợp nhất cho cô, người Tô Lạc Lạc toát ra khí chất giản dị dễ thương, không thích hợp đồ gợi cảm và thành thục, những kiểu đó chỉ che đi vẻ đẹp vốn có của cô mà thôi. Còn cái đầm lễ phục ngắn xuông này, tựa như đã nâng khí chất đặc biệt của cô lên, Tô Lạc Lạc cũng rất thích, sau đó là trang điểm và làm tóc, Tô Lạc Lạc có khí chất ngọt ngào xinh đẹp, mái tóc xuông dài bềnh bồng của cô chột sau gáy, tạo cảm giác một vẻ đẹp bềnh bồng, còn trước trán, bên tai, rơi xuống vài lọn óc xoắn nhỏ, kết hợp với một đôi bông tai kim cương, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền cốt giản đơn, cô tay là một chiếc vòng kim cương tinh tế và trên ngón tay là một chiếc nhẫn hồng ngọc màu hạt lựu.
Chỉ sửa soạn đơn giản nhưng chỗ nào cũng rất tinh tế như vậy, khiếng cho cô nên xinh đẹp thu hút ánh nhìn, quản lý thầm than thở, cô gái này giống tiểu thư nhà họ Đơn đến chín phần, khi trang điểm cũng có vẻ đẹp không thua gì tiểu thư Đơn Doanh một chút nào.
Chỉ là một người có vẻ đẹp chiếm đoạt, một người có vẻ đẹp thoải mái, giống như vẻ dịu dàng của trân châu vậy.
Tô Lạc Lạc bước từng bước xuống dưới lầu, Long Dạ Tước vừa từ phòng chờ bước ra để nhận cuộc điện thoại, anh quay lại nhìn lên cầu thang điêu khắc hoa đó, người con gái chậm rãi bước xuống, những điều anh tính dặn dò thuộc hạ trong điện thoại, trong phút chốc đều quên sạch sẽ.
Cho đến khi trợ lý từ đầu dây bên kia gọi với vẻ vội vả truyền tới, Long tổng, anh vừa nói gì vậy?
Long Dạ Tước đáp lại một câu đơn giản, Không có gì. Sau đó, anh tắt điện thoại đi, toàn tâm toàn ý ngắm nhìn người phụ nữ đang đi về phía anh.
Không ngờ người phụ nữ của anh lại xinh đẹp hơn người như vậy, hoàn toàn khiến cho vẻ đẹp bình thường của cô được phóng lớn lên gấp mười lần.
Tô Lạc Lạc dưới ánh mắt nồng cháy của Long Dạ Tước, mặt của cô liền đỏ lên yêu kiều, giống như son phấn thiên nhiên tô điểm thêm, càng làm cho vẻ đẹp của cô say đắm lòng người.
Đừng nhìn nữa mà, em ngại lắm. Tô Lạc Lạc lên tiếng hờn dỗi.
Long Dạ Tước không khỏi cười khẽ, Không lẽ anh ngắm nhìn người phụ nữ của anh lại sai sao?
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên trừng anh một cái. Ai là người phụ nữ của anh.
Em. Long Dạ Tước chỉ thẳng vào cô.
Tô Lạc Lạc lúc này không nói gì được nữa, Long Dạ Tước nhìn thời gian, Chúng ta phải đi thôi. Long Dạ Tước nắm tay cô ra cửa, Tô Lạc Lạc tay cầm một cái túi xách nhỏ khảm kim cương lấp lánh, trong đó đựng điện thoại và một cây son của cô, Tô Lạc Lạc ngồi vào trong xe, Long Dạ Tước không nhịn được lại nhìn cô thêm vài lần, dưới ánh đèn đường huỳnh quang đầy màu sắc đó, toàn thân cô bao phủ một vẻ đẹp mông lung khó tả.
Người phụ nữ này thật khiến anh nhìn mãi cũng không cảm thấy không nhìn đủ cả.
Tối nay em rất đẹp. Long Dạ Tước híp mắt lại, khen ngợi.
Tô Lạc Lạc thấy trong lòng có chút ngọt ngào, ai cũng không chê lời khên ngợi của người khác cả.
Tô Lạc Lạc tự nhiên đáp lại một câu, Tin rằng buổi tiệc tối nay, chắc chắn sẽ có người phụ nữ khác đẹp hơn đợi anh ngắm.
Long Dạ Tước nghe xong, dửng dưng nói. Trong mắt anh, em đã là đẹp nhất rồi.
Tô Lạc Lạc không nghĩ rằng người đàn ông này lại nói những ra lời ngọt ngạo như vậy, cũng không tỏ ra mặt, nhưng trong lòng sự ngọt ngào đó lại thăng hoa lên một cấp mới.
Xe của Long Dạ Tước đi tới phía trước, còn hội trường buổi tiệc, ở trong một sảnh hào hoa của khách sạn bảy sao, Long Dạ Tước sau khi để Tô Lạc Lạc xuống xe xong, anh hơi cong cô tay lên, ánh mắt nhìn cô tỏ ý cô hãy nắm lấy. Tô Lạc Lạc mỉm cười, đưa cánh tay thon của cô khoác lấy cánh tay cô của cô, bước vào trong sảnh với anh, thân phận của Long Dạ Tước đã sớm không cần kiểm tra an toàn rồi, chỉ tính riêng anh là thái tử gia của nhà họ Long, tổng giám đốc tập đoàn Long Thị đã đủ làm cho toàn bộ bữa tiệc trong thành phố không thể đỡ được.
Tuy rằng Tô Lạc Lạc trước đây từng tham gia với Dạ Trạch Hạo, nhưng giờ đây, cô vẫn cảm thấy hồi hộ, bởi vì trong lòng cô cũng còn cảm thấy không hòa hợp được.
Bước vào trong sảnh buổi tiệc, chỉ thấy tụ tập những người thượng lưu, toàn cảnh xa hoa của giới thượng lưu, đàn ông mặt âu phục giày da, cười nói trò chuyện vui vẻ, còn phụ nữ, hoặc là sang trọng, hoặc là gợi cảm, hoặc là nho nhã đi thêm người đàn ông bên cạnh, nhỏ nhẹ nói chuyện cười đùa với họ.
Long Dạ Tước lấy một ly sâm banh từ một phục vụ viên đưa cô Tô Lạc Lạc, anh thì lấy một ly rượu vang đỏ, nhìn cô nói, Theo anh đi chào hỏi phía tổ thức. Tô Lạc Lạc gật đầu, chủ bữa tiệc hôm nay là người đứng hàng đầu vô cùng nổi tiếng trong giới thương gia, cũng là chủ thịch của hội doanh nghiệp, họ Dương, ông đã ngoài sáu mươi rồi, ông nhìn thấy Long Dạ Tước đi tới, vô cùng vui vẻ, Dạ Tước, tới đây, nào! Sao lại đi cùng với Đơn tiểu thư thế này! Xem thêm...