2148.
Một mái tóc đen tuyền thời thượng có chút rối không ra hình dáng gì, một viên hột xoàng đeo tai lấp lánh trên tai trái, nhưng không ảnh hưởng đến độ đẹp trai của anh ta.
Quả nhiên là ngôi sao lớn có danh tiếng.
Trình Phương đi qua đó, cô còn chưa đụng vào, người đàn ông với đôi môi mỏng lên tiếng, “Tôi chưa có rửa mặt.”
Trình Phương kinh ngạc môt chút, dù là chưa rửa mặt, nhưng da dẻ của người đàn ông này đẹp đến con gái cũng phải ngưỡng mộ.
“Dạ thiếu gia, ngài đang vội, vậy chúng ta chỉ có thể lau mặt, ngài thấy sao?”
“Tùy ý.”
“Lạc Lạc, nhanh đi lấy một cái khăn ấm qua đây, cho Dạ thiếu gia lau mặt.”
Tô Lạc Lạc cũng may đã quen thuộc cái phòng trang điểm này rồi, cô nhanh lấy một cái khăn sạch, dùng nước ấm làm ướt, vắt khô, làm cho khăn vẫn giữ nhiệt độ ấm áp, cô đi đến nơi, Trình Phương kêu cô trực tiếp lau mặt cho Dạ Trạch Hạo.
Tô Lạc Lạc bất giác căng thẳng, không còn cách nào đi đến bên cạnh Dạ Trạch Hạo, cô xếp khăn thành hình vuông, sau đó, chầm chậm lau từ vầng trán no đầy, da dẻ người đàn ông này trắng sạch, ngũ quan thanh tú cùng với một khuôn mặt tuấn tú, anh có một đôi mày ngài rất đẹp, đây nhất định là khuôn mặt được thượng đế hôn qua.
Tô Lạc Lạc đang lau, đột ngột, lông mày dài của người đàn ông vén lên, Tô Lạc Lạc đang quan sát đôi mắt của anh ta, cứ thể trực tiếp chạm ánh mắt với một đôi mắt sáng đen láy.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong mắt sáng lên một vẻ kinh ngạc, Mới đến à?
Tô Lạc Lạc có chút bất lực, bọn họ bài xích người mới lắm à? Nhưng cô vẫn cười nói, Đúng, tôi hôm nay mới đến.
Dạ Trạch Hạo tiếp tục nhắm mắt lại, Tô Lạc Lạc có chút vụng về thu lại nụ cười, sau đó nói với Trình Phương, Chị Phương, lau xong rồi.
Hai mươi phút sau, Dạ Trạch Hạo với tinh thần ngoại hình đẹp ngút ngời rời khỏi, Tô Lạc Lạc cũng mở rộng tầm mắt rồi, công việc ở đây là khi gặp khách hàng đang vội thìtinh thần cũng phải căng ra hoàn thành cho nhanh.
Trên xe bảo mẫu, Dạ Trạch Hạo nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, nhưng lúc này, điện thoại trong túi áo anh kêu lên, anh lấy lên coi đó là tin nhắn, anh mở ra, kéo xuống là mấy tấm hình ở sân bay, người đàn ông trong hình, trong lòng ôm một cô bé, còn phía sau anh ta, một người phụ nữ dẫn theo một cậu bé.
Chính là tấm hình Long Dạ Tước tại sân bay chặn ba mẹ con Tô Lạc Lạc, Dạ Trạch Hạo ánh mắt tinh anh nhìn vào tấm ảnh, kéo đến một tấm ảnh đặc tả người phụ nữ, đột nhiên, mắt anh mở to ra, đây không phải là cô gái vừa rồi rửa mặt cho anh sao?
Cô ta sao lại ở cùng Long Dạ Tước?
Anh cầm lấy điện thoại gọi cho người gửi hình.
A lô! Dạ thiếu gia, những tấm hình hài lòng chứ?
Đây là những tấm hình chụp từ lúc nào?
Đây là bức hình ngày Long Dạ Tước đính hôn, anh ta hủy bỏ hôn lễ, trực tiếp đi đến sân bay gặp ba mẹ con này, hơn nữa, tôi có nhân chứng tại sân bay nói, hai đứa trẻ đó có khả năng rất lớn là con riêng của Long Dạ Tước.
Vậy người phụ nữ trong tấm hình này thì sao?
Tất nhiên là mẹ của mấy đứa con riêng Long Dạ Tước.
Dạ Trạch Hạo ánh mắt ánh lên một nét cười lạnh lùng, con riêng, quả nhiên người của nhà họ Long rất thích hợp với những việc này.
Anh có điều tra qua người phụ nữ này không?
Không có, nhưng theo lý, chắc chắn là ở cùng nhà Long Dạ Tước với con của Long Dạ Tước.
Dạ Trạch Hạo nheo mắt, không có trả lời.
Dạ thiếu gia, tôi có thể hỏi được không, tại sao anh lại quan tâm chuyện của nhà họ Long đến thế? Anh với nhà họ Long có thù oán gì à?
Không nên hỏi thì đừng hỏi, có lợi thì không thiếu cho anh.
Vâng, tôi hiểu rồi, sau này tin tức liên quan đến nhà họ Long, tôi sẽ báo cáo cho anh trong thời gian ngắn nhất.
Uhm! Dạ Trạch Hạo ngắt điện thoại, còn chị Mai quản lý ngồi cạnh anh nhíu mày nói, Dạ thiếu gia, không lẽ lần này anh lại muốn cướp nữ nhân của Long Dạ Tước à!
Đồ của anh ta, thứ gì tôi có thể cướp được, tôi đều phải cướp về. Dạ Trạch Hạo ánh mắt lộ ra vẻ cười lạnh lùng.
Công việc ngày thứ nhất năm giờ rưỡi kết thúc, Tô Lạc Lạc bắt xe về tới biệt thự, bọn trẻ đã được đón về rồi, ngày đầu tiên ở trường trong nước, đối với bọn nhỏ, còn mới mẻ lắm.
Ngày trước ở nước ngoài, trường cô gửi nhờ chỉ là trường mẫu giáo thông thường thôi, mà ở đây, lại là một ngôi trường mẫu giáo như là một tòa lâu đài, bên trong có các loại hoa thơm cỏ lạ, bởi vậy chơi rất là vui vẻ.
Tô Tiểu Hinh từ trong cặp lấy ra một bức tranh mới tô hôm nay, Mami, mami xem đẹp không?
Uhm, đẹp lắm.
Của anh hai đâu nè?
Của anh bị thầy tịch thu rồi.
Tại sao? Tô không đẹp hả?Tô Lạc Lạc kinh ngạc, theo lý mà nói, con trai vẽ phải đẹp hơn chứ!
Của anh hai bị thầy đem đi dán vào tường triển lãm rồi, là vẽ đẹp nhất lớp tụi con đó.
Tô Lạc Lạc lập tức yên tâm cười, Đúng như mình nghĩ mà! nhìn qua con trai ngoan ngoãn chơi đồ chơi mà khen ngợi, Tiểu Sâm rất giỏi.
Lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng xe, đôi mắt của Tô Tiểu Hinh sáng lên, Ba, ba về rồi.
Chỉ thấy dưới ánh đèn sáng, Long Dạ Tước mặc bộ đồ tây, cúc áo của cái áo lụa bị mở ra vài nút, cúc áo mở ra, thân hình cao lớn oai vệ anh tuấn toát ra vẻ đẹp mê người, anh nâng con gái lên cao, sau đó hôn một cái mới ôm vào lòng.
Tô Tiểu Hinh cười khúc khích lên, Tô Tiểu Sâm có chút hâm mộ em gái luôn được ba ôm, tiếc là, tính cách của cậu hơi im lặng và lãnh đạm, dù cũng muốn được ba ôm bế, nhưng cũng không thể bỏ qua tính cách được.
Sau đó, Long Dạ Tước cũng không quên cậu, ngồi vào sofa, xoa đầu cậu nhóc, đôi môi mỏng hôn lên mái tóc một cái, Tô Tiểu Sâm cái miệng nhỏ cong lên có vẻ vui.
Ăn xong cơm tối, hai đứa trẻ ở trường chơi mệt quá rồi, tắm xong cả hai trèo lên giường nói chuyện đi ngủ.
Tô Lạc Lạc cầm lấy quyển truyện cổ tích con thỏ con để kế bên gối của bọn trẻ, để nhỏ âm nhạc cho bọn trẻ nghe, hai đứa mặt đối mặt ngủ quên đi.
Tô Lạc Lạc đẩy cửa ra ngoài, không chút phòng bị gì xém chút va vào người đàn ông chuẩn bị đi vào, cô nhanh tay bịt miệng để kìm lại sự kinh ngạc, trong không khí, mùi hương thơm mát cùng hơi ẩm của người đàn ông tràn đầy khoang mũi, cô quay người nhường đường.
Long Dạ Tước nhìn xuống đánh giá cô, cô gái với thân cao chỉ tới hàm, đặc biệt nhỏ nhắn, Tô Lạc Lạc vội nói, Đều ngủ rồi, đừng quấy rầy chúng nó.
Long Dạ Tước nhìn qua một cái, đóng cửa lại, Tô Lạc Lạc lập tức khuôn mặt tươi cười nói với người đàn ông nhẹ nhàng, Ngày mai tôi có thể đi nhờ xe anh đi làm được không? Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không quấy rầy anh.
Dưới ánh đèn mờ của sảnh lớn, đôi mắt của cô dường như ánh trăng sáng mê người, cô cong môi để lộ hàm răng trắng sạch, thật hấp dẫn.
Long Dạ Tước lông mày nhíu chặt, trả lời một tiếng cộc lốc, Được.
Tô Lạc Lạc lập tức khách khí nói, Cám ơn nha! nói xong cô chuồn về phòng của mình.
Long Dạ Tước lông mày thả lỏng ra, nếu như người phụ nữ này chọn chung sống hòa bình, anh cũng không có ý kiến gì.
Dù sao cũng tốt hơn hai người mặt lạnh nhìn nhau. Xem thêm...