Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 52: Chương 52




2152.

Tô Lạc Lạc ngẫm nghĩ, dù sao cũng còn sớm, người nhà họ Long cũng không biết khi nào mới rời khỏi, vậy đi xả hơi vậy! Cô gật đầu đồng ý.

Những người lên hát đều là bạn cấp ba của Hạ Thấm, Tô Lạc Lạc không quen, đợi Hạ Thấm hét vài bài quay về chỗ ngồi, hai tên bạn học nam ngồi kế Tô Lạc Lạc không ngừng chuốc rượu cô, cả hai đều là tay lão luyện nơi tửu trường, Tô Lạc Lạc từ chối được vài ly, nhưng vẫn bị khuyên uống hết ba ly bia.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng nếm qua mùi bia rượu, liên tục uống hai ly khiến cô lờ đờ không tỉnh táo.

Hạ Thấm giận hai cậu bạn chửi một tăng, xem thời gian thì lúc này là chín giờ rưỡi rồi, cô nhìn Tô Lạc Lạc đang chóng mặt ngồi ở ghế sofa hỏi, “Lạc Lạc, tớ đưa cậu về nhé.”

“Mấy giờ rồi?” Tô Lạc Lạc nấc cục.

“Sắp mười giờ rồi, hay là tối nay cậu ở nhà tớ?”

“Không, tớ phải về nhà, tớ hứa với bọn trẻ sẽ về nhà rồi.” Tô Lạc Lạc được Hạ Thấm dìu ra cửa.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc đỏ hồng, đưa tay lên trán thần trí cũng không được tỉnh táo cho lắm.

“Lạc Lạc, cậu không sao chứ! Cậu còn có thể về không?”

“Không sao.” Tô Lạc Lạc gắng gượng nói.

Hạ Thấm tiễn cô đến trước cổng biệt thự, Tô Lạc Lạc đưa tay bấm chuông cửa, giờ này người hầu đều về cả rồi, người đến mở cửa chỉ có anh ta thôi.

Khoảng hai phút sau.

Dưới ánh sáng màu xanh nhợt của đèn chiếu đường của biệt thự, một thân hình cao to chậm rãi bước ra khỏi bóng sáng của ánh đèn.

Là Long Dạ Tước.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen, thành thục cao quý, hấp dẫn, nhưng lại khiến người khác không dám đến gần.

Ngón tay thon dài của anh kéo cửa nhỏ ra, Hạ Thấm lập tức cười híp mắt chào hỏi, “Long tiên sinh, Lạc Lạc uống say rồi, phiền anh chăm sóc cô ấy.”

Nói xong, đưa cô gái đang dìu trong tay đẩy về phía người đàn ông, Tô Lạc Lạc vốn dĩ bước chân không vững, tức khắc không khách khí ngã vào lòng anh ta.

Đôi mày sắc của anh ta chau lại, hai tay đỡ hờ cô ấy, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, trong không khí cũng phảng phất mùi cồn.

“Xin lỗi…” Tô Lạc Lạc nói nhỏ, cả người lùi về sau một bước, thầm trách Hạ Thấm nhiều chuyện.

Cô không cần ai chăm sóc cả! Rõ ràng cô có thể tự chăm sóc tốt bản thân mà…

Nhưng mà, trời đất sao cứ xoay mòng mòng ….

“Á….” Cô mới phát hiện mình sắp ngã rồi.

Bất giác, một đôi tay khỏe mạnh đưa đến, phần eo cô bị nắm lại, không chút chuẩn bị gì, khuôn mặt nhỏ của cô lại áp sát vào phần ngực rắn chắc của người đàn ông.

“Ui…” Mũi Tô Lạc Lạc bị đụng trúng đau.

Giây sau, cô cảm giác cả người nhẹ lâng, cả người đều bị anh ta bế ngang lên.

“Này….bỏ tôi xuống, tôi có thể đi….tôi không muốn anh bế….” Tô Lạc Lạc tuy là say rồi, nhưng cũng không muốn anh ta bế cô.

“Câm mồm.” Một câu nói nguy hiểm của đàn ông vang lên. Tô Lạc Lạc lập tức im lặng, ngược lại rất sợ anh ta lỡ sẩy tay làm rớt cô, vội dùng một đôi tay nhỏ ôm chặt cổ anh ta, lúc này, đã bước đến phòng khách sáng trưng, cô bất giác mở đôi mắt say nhìn từ dưới lên, quan sát người đàn ông này, chiếc cằm cương nghị, đôi môi mím chặt hấp dẫn, tiếp lên trên, càng là tuyệt tác hoàn mỹ không có điểm nào chê được.

Long Dạ Tước quả nhiên đoán đúng rồi, cô gái này quả thực vẫn còn lưu luyến thế giới đèn hoa, cô ta vốn vẫn chưa muốn an phận thủ thường chăm sóc con cái, cũng không biết hôm nay chơi với những ai, chắc chắn không thiếu đàn ông mà.

Long Dạ Tước bế thẳng Tô Lạc Lạc về phòng cô ấy, đặt cô ấy trên giường là rời khỏi, khuôn mặt anh tuấn hiện ra nét chê bai.

Tô Lạc Lạc xoay người một cái ngồi dậy.

Người say rượu đều không thừa nhận bản thân uống say, thế nên, cô vẫn nghĩ đến việc đi thăm bọn trẻ một cái.

Cô bước xuống giường, kéo cửa, cô đang chuẩn bị đẩy cửa phòng của bọn trẻ, phía sau, một giọng nam cảnh cáo, “Không được phép đi vào.”

“Bọn trẻ đều ngủ cả rồi sao?” Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa phòng khách lầu hai.

“Ngủ cả rồi.” Anh ta lạnh lùng trả lời.

“Ờ! Vậy tôi về phòng ngủ.” Nói xong, Tô Lạc Lạc vừa quay người, phân không rõ đông tây nam bắc, thuận tay mở cửa một căn phòng bên trái….

Trên ghế sofa, gương mặt người đàn ông sa sầm lại, chết tiệt, cô ta cả gan vào phòng anh ta?

Tô Lạc Lạc vừa vào phòng, cảm giác trong phòng tối bưng, nhưng không suy nghĩ gì, cô buồn ngủ quá, cô chỉ muốn lăn xuống giường ngủ ngay, cô mơ màng bò lên giường, giày cũng không cởi là ngủ luôn.

Long Dạ Tước bước vào, nhấn nút mở đèn, nhìn thấy trên chiếc giường lớn của anh có một cô gái mặt úp xuống, ngủ sấp người.

Long Dạ Tước bình sinh không thích người ta chạm vào đồ của anh, dù chỉ là cái giường, huống hồ tối nay cả người cô ta toàn hơi rượu, càng không biết có cùng người đàn ông khác lên giường qua chưa, anh càng không thể chịu nổi.

Và lúc này đây, Tô Lạc Lạc trên giường cảm thấy nóng bức cực kỳ, cô tưởng đang ở trong phòng mình, đôi tay nhỏ vô cùng thuần thục cởi nút áo sơ mi.

Long Dạ Tước vừa bước đến trước giường, tận mắt thấy được cảnh tượng này, đôi mắt anh càng đen sầm đi vài phần, dưới ánh sáng đèn thủy tinh, cô gái ăn vận cực ít đồ lộ ra thân hình gần như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy, trực tiếp bày ra trước mặt anh.

Cho dù là Long Dạ Tước, nhìn thêm vài lần cũng phải nuốt nước miếng ừng ực, đêm của năm năm trước, anh có thể nhớ lại không ít.

Cái miệng nhỏ của Tô Lạc Lạc mở hờ, phà hơi ra toàn mùi rượu, trong đêm tối, dường như hóa thân thành yêu tinh.

Long Dạ Tước chau mày, anh tự nhiên có chút nghi ngờ, cô ta có phải cố ý đi nhầm phòng, nhầm giường không, mục đích, là quyến rũ anh ta lần nữa?

Nếu là như vậy, vậy thì, kế hoạch của cô ta tính sai rồi.

Anh tự hào nhất chính là khả năng tự tiết chế của mình, những năm nay, Tô Ngữ Phù dùng hết bao nhiêu cách, nhưng anh vẫn không cho cô ta đến gần, chuyện của năm năm trước chỉ là một sai lầm, và sau này, anh sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm này nữa.

“Uhm…” Tô Lạc Lạc thoải mái tự tại xoay người một cái trên chiếc giường to êm ái, hoàn toàn không biết bên cạnh cô đang đứng một người đàn ông.

Long Dạ Tước cắn môi, anh cuối cùng vẫn cúi người, muốn đem cô gái trên giường về lại giường của cô ấy.

Khi tay anh chạm vào bả vai mảnh mai của cô, không có sự cản trở của quần áo, tay anh trực tiếp chạm vào làn da mịn màng thơm tho.

Trong vài giây Long Dạ Tước ngây người ra, Tô Lạc Lạc đã chủ động chồm lên cổ anh, người đàn bà say rượu rồi thì không hi vọng còn có trí não gì nữa.

Khuôn mặt đỏ ửng của cô phóng to trước mặt anh ta, đôi môi đỏ hé mở, hơi thở từng đợt nhẹ nhàng thổi lên cằm anh.

Hai mảnh môi hồng dưới ánh đèn lấp lánh mê người.

Hô hấp của anh ta bất ngờ khựng lại.

Ngũ quan của Tô Lạc Lạc, cho dù dưới ánh đèn sáng trưng không thể che dấu được gì, vẫn hoàn toàn không có chút khiếm khuyết nào, làn da trắng nõn nà, vẫn giống học sinh cấp ba còn ngây thơ lắm.

“Tô Lạc Lạc.” Anh chỉ có thể kêu cô tỉnh dậy.

“Uhm…” Tô Lạc Lạc hàm hồ lên tiếng, hàng lông mi dài che lấp đôi ngươi lại không chịu mở ra, ngược lại, buông tay ra khỏi cổ anh, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Long Dạ Tước hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ bế cô về phòng, cô ta chắc chắn ngủ lì trên giường anh đêm nay rồi. Ngày mai xem anh xử lý cô ta như thế nào. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.