2159.
Đi đến phòng đọc sách, màn đêm bao phủ có hơi tối tăm, thân hình của người đàn ông dựa vào cái ghế làm việc hằng ngày, vòng tay, khuôn mặt giống như đế vương đêm tối vậy, đầy khí chất uy nghiêm.
Tô Lạc Lạc đóng cửa lại, nhìn không rõ biểu cảm của người đàn ông, nhưng thần thái ánh mắt anh làm người ta phải thận trọng.
“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?” Tô Lạc Lạc ngẩng mặt hỏi.
“Tô Lạc Lạc, tôi cảnh cáo cô, sau này không được đem con đến nhà của người đàn ông đó.”
“Tại sao?”
“Tôi không thích.” Long Dạ Tước nghiến răng phát ra âm thanh.
“Anh ta không phải người xấu.” Tô Lạc Lạc cảm thấy anh ấy có chút không hợp lý.
Long Dạ Tước nghiến răng nói, “Tôi không cần biết anh ta là người như thế nào, tóm lại, nếu như cô còn dám đem con tới nhà của anh ta, vậy thì cô đừng mơ nhìn thấy con của tôi nữa.”
Tô Lạc Lạc giật mình đến run lên một cái, có chút giận phản biện lại, “Tôi chỉ hi vọng trong lúc tôi làm việc có thể lo cho bọn trẻ, có cái gì không tốt sao?”
“Tôi không can thiệp vào công việc cô.” Trong đêm tối mịt, giọng người đàn ông lạnh như băng vô tình.
Tô Lạc Lạc tức giận rồi, người đàn ông này chẳng lẽ không thể hiểu cho cô được một chút sao? Cô cắn môi nói, “Nhưng mà tôi ở nhà Dạ Trạch Hạo, có thể sẽ làm việc đến rất muộn, các con nhớ tôi thì sao?”
Mắt của người đàn ông dệt một đám mây ở phía dưới, cười nhạt, “Cô có thể chọn không làm việc.”
Ngày trước, Tô Lạc Lạc thật sự có thể vì con mà bỏ công việc, nhưng bây giờ, cô lo rằng nếu như cô không có gì, tương lai người đàn ông này cướp con, cô căn bản đến quyền nói chuyện cũng không có.
“Tôi cần phần việc này, nhưng tôi cũng sẽ cố gắng dành thời gian chăm sóc bọn trẻ.” Tô Lạc Lạc nói xong, xoay người đẩy cửa, lúc cô nắm lấy nắm cửa, đột nhiên lại quay đầu lại, “Cái đó… anh hôm nay không phải kêu tôi giặt chăn cho anh sao?”
Long Dạ Tước uhm một tiếng, hỏi giọng trầm, “Giặt như thế nào rồi?”
“Tôi…tôi lúc đó vội quá, vì vậy tôi dùng máy giặt giặt rồi..” Tô Lạc Lạc cắn môi, thấy có lỗi như đứa trẻ làm sai việc vậy.
Người đàn ông lười biếng từ trước bàn rảo qua hướng của cô, đến trước mặt cô, anh như cái cây lạnh lẽo nhìn cô, mệnh lệnh bá đạo, “Ngày mai giặt lại lần nữa.”
Tô Lạc Lạc trong lòng run lên cái, nhưng mà sự thật không thể giấu được, cô chỉ có thể chủ động nhận lỗi, “Xin lỗi nha! Tôi hôm nay giặt sai máy giặt, làm cho chăn drap bộ bốn bị rách…giặt rách rồi..”
Vốn dĩ phòng đọc sách đã đủ tối đủ lạnh rồi, câu nói của Tô Lạc Lạc vừa phát ra, phút chốc bốn bề áp lực thấp xuống, ép đến người thở không nổi.
Tô Lạc Lạc đang đợi người đàn ông phát điên, nhưng nhận lại được một câu lạnh tanh, “Vậy bồi thường đi! Một triệu năm trăm ngàn tệ, mỗi tháng một trăm ngàn phân kì bồi thường cho tôi.”
Thương nhân quả là thương nhân, rõ ràng chăn drap bộ bốn bị anh ta dùng hết bao lâu nay, vậy mà vẫn lấy giá một triệu năm trăm ngàn tệ.
Tô Lạc Lạc gấp gáp không phục nói, “Tôi mới không đền đó, anh rõ ràng nói qua chỉ có một triệu hai trăm ngàn tệ mà.’
Vậy mà cứ thế tăng giá
Và lúc này, người đàn ông với bàn tay to mở đèn lên, từ bóng đen trở nên sáng tỏ, Tô Lạc Lạc bị kích thích không mở mắt được, vội lấy tay che.
Một giây sau, trên đầu cô bao phủ một bóng đen, cô chưa phản ứng kịp, người đàn ông đã mạnh mẽ đẩy cô vào tường.
Trong ánh sáng chói lóa, cô cuối cùng cũng nhìn rõ sự tức giận trong mắt người đàn ông, đồng tử mắt thắt chặt, phát ra âm thanh lạnh giá, đôi môi gợi cảm của anh cười lạnh lùng, “một triệu tệ là giá của chăn, còn năm trăm ngàn tệ là phí tổn thất tinh thần, đã là quá rẻ cho cô rồi.”
“Anh…” Tô Lạc Lạc không nói được gì.
Một triệu năm trăm ngàn tệ? Không lẽ cô phải làm việc cho Dạ Trạch Hạo một năm rưỡi mới có thể bồi thường được cho anh ta số tiền đó?
“Tôi có thể vá lại cho anh được không?” Tô Lạc Lạc nuốt xuống tất cả sự bất công phẫn nộ, gượng cười hỏi.
Khi ép cô vào tường, Long Dạ Tước mới phát hiện cô thực sự có thân hình đẫy đà, hơn nữa, khuôn mặt ngẩng lên vì đang tức giận nên trở thành ửng hồng, hai mảnh môi anh đào mở hờ, dưới ánh đèn sáng trưng, hiện rõ sự căng bóng mịn màng, không ngờ lại có sức hấp dẫn đến thế.
Nó làm Long Dạ Tước không nén được cười, “Cô muốn trừ nợ, được thôi, tôi cho phép cô đêm nay sau mười hai giờ đến phòng tôi, tôi cho cô cơ hội.”
Khuôn mặt Tô Lạc Lạc phút chốc biến sắc, cô tức giận đẩy anh ra che lại ngực, “Anh mơ đi.”
Người đàn ông Tô Ngữ Phù dùng qua, tặng cho cô, cô cũng thấy dơ bẩn, nếu như để cho cô chọn lên giường với anh ta và bồi thường một triệu tệ, cô thà chọn vế sau.
Long Dạ Tước khuôn mặt trầm xuống, trong mắt ánh sáng lạnh giá lóe qua, anh dùng tay nâng cằm của cô lên, hơi thở đầy ma mị phà vào góc miệng của cô, “Cơ hội chỉ có một lần, cô tự mà nắm bắt.”
Nói xong, anh mở cửa, rời khỏi trước.
Anh ta rời khỏi, áp lực ép bức cũng theo đó rời đi, Tô Lạc Lạc thở một hơi dài, một khuôn mặt nhỏ đỏ hoe, toàn là oán khí.
Cô nắm chặt nắm tay, cô chết cũng không khuất phục anh ta.
Một triệu năm trăm tệ, trời ạ, cô không lẽ đem hết số tiền cực khổ cả năm cho anh ta hết à?
Thôi bỏ đi, dù gì hiện tại cô cũng không thể trả được.
Tô Lạc Lạc bước ra phòng đọc sách với khuôn mặt oán giận, bọn trẻ đều ở dưới lầu chơi, cô ra đại sảnh, đi đến vườn hoa chống cằm ngây người ra.
Trên lầu.
Long Dạ Tước nhìn đồ chơi trong tay con đều là đồ người đàn ông khác tặng, trong lòng có ý muốn ném hết chúng nó, rồi mua mới.
Nhưng mà, anh không thể làm như vậy, sẽ làm tổn thương tình cảm bọn trẻ.
“Ba, ba xem con cho chúng nó mặc đồ nè! Đây là chú Dạ dạy con phương pháp đó.” Tô Tiểu Hinh cho búp bê mặc lên một bộ váy công chúa rất đẹp, còn làm tóc cho nó.
Long Dạ Tước mặt khen cười nhưng trong lòng lại không phải như vậy.
Đứng xem một bên, thấy con trai không hề dùng giấy hướng dẫn vẫn có thể để robot nhảy múa, hiển nhiên là có người dạy qua nó rồi.
“Ba, ngày mai chúng ta có thể qua nhà chú Dạ chơi không?” Tô Tiểu Sâm ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi.
Long Dạ Tước khuôn mặt run lên, ngữ khí lại rất kiên định nói, “Không được, người lạ rất nguy hiểm.”
Tô Tiểu Sâm lắc đầu nói, “Không, chú Dạ không nguy hiểm, chú ấy là sếp của mẹ, hơn nữa, đối với mẹ rất tốt! đối với chúng con cũng rất tốt á!”
“Con làm sao biết chú ấy đối xử tốt với mami?” Long Dạ Tước chau mày hỏi.
“Chúng con biết.”Tô Tiểu Sâm không nói rõ, cậu muốn ba lo lắng.
Long Dạ Tước quả nhiên mắc nghẹn một cái, con trai không ngờ lại chơi trò thần bí, anh tuy hiếu kỳ, nhưng lại cố nhịn xuống, sắc mặc nghiêm túc nói, “Sau này mỗi ngày tan học, ba sẽ đúng giờ lại đón các con về nhà.”
“Vậy mami và chú Dạ lại đón chúng con thì sao?” Tô Tiểu Hinh cũng rất thích chú Dạ đón.
“Bọn họ không có thời gian, bọn họ sẽ rất bận, ba đến đón các con được rồi.” Long Dạ Tước lừa con gái nói, nói chung, anh tuyệt đối không cho phép cái tên Dạ Trạch Hạo tiếp cận con của anh.
Cơm tối, phong phú, dinh dưỡng.
Tô Lạc Lạc tức giận không them nhìn Long Dạ Tước một cái. “Mami, sau này mami còn cùng chú Dạ lại đón tụi con về nhà không?” Tô Tiểu Sâm hỏi Tô Lạc Lạc. Xem thêm...