2169. Tô Lạc Lạc về đến phòng, ngồi trên giường, cả người tức giận đến ngủ không được, cho dù hôm nay cô rất mệt, nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến Long Dạ Tước lúc này đang lục lọi ảnh của cô, thần kinh cô lại căng lên.
Tô Lạc Lạc vẫn có một suy nghĩ thật sự muốn nửa đêm đi trộm về.
Long Dạ Tước tắm xong, anh chỉ mặc một cái quần lót, mái tóc đen vẫn còn ướt, dưới ánh sáng vàng dịu, khắc họa ra đường cong thân thể săn chắc thon dài của anh, mỗi một phân đều là kiệt tác đẹp nhất của ông trời.
Anh tiếp tục cầm lấy ipad xem, xem kỹ hơn bọn trẻ đáng yêu như tinh linh trong từng tấm hình, sâu trong mắt anh ánh lên ánh sáng êm dịu và nụ cười. Nhìn con gái ăn kem, cả miệng đều dính đầy, nhìn con trai ngồi xe đạp rất oai, cười đến không khép miệng lại.
Không thể không nói, người phụ nữ này rất có tâm, từ nhỏ đã lo ăn mặc trang điểm cho các con rất đàng hoàng, trong tấm hình, con gái giống như thiên sứ vậy mặc bộ váy màu hồng phấn, con trai thì đẹp trai rất ngầu, giống hiệp khách vậy, nhưng, trong hình, bốn bề lưu lại đều là nụ cười trẻ thơ vui vẻ của bọn trẻ, cho dù không có người cha như anh, cuộc sống của hai đứa trẻ cũng đầy sự vui vẻ.
Trong lòng của Long Dạ Tước dâng lên một sự tiếc nuối, đồng thời, cũng dâng lên một sự giận dữ, cái người phụ nữ này rõ ràng là mang thai con của anh rồi, tại sao phải lén lút sinh ra? Tại sao không nói cho anh biết?
Ngày hôm đó tại sao bọn trẻ lại xuất hiện ở lễ đính hôn, anh nghĩ kỹ lại lần nữa, bọn trẻ rõ ràng là đến trước rồi, và còn trốn trong sảnh yến tiệc, còn cô ta sau này mới hoảng loạn chạy vào, rõ ràng bị lừa đến.
Nghĩ đến con trai anh thông minh như vậy, Long Dạ Tước cảm thấy tất cả đều do con trai và con gái lập kế ra!
Còn việc tại sao bọn trẻ lại tìm đến, đó chắc chắn là đã nhìn thấy lễ đính hôn của anh, hơn nữa còn nhận định anh là cha của chúng nó, mới lừa cho Tô Lạc Lạc tìm đến.
Long Dạ Tước nhếch miệng cười, có đứa con thông minh như vậy tuyệt đối là chuyện tốt.
Lần bà nội và cha mẹ qua thăm bọn chúng, đều thích thú đến không khép được miệng, còn đối với Tô Lạc Lạc, bọn họ lại không có ấn tượng tốt, cũng may, để anh chặn lại rồi, tất cả vì con trước tiên, để cô ở lại, để anh có thể tham gia vào cuộc sống của bọn trẻ, thiết lập tình phụ tử sâu đậm.
Cho dù sau này có thật sự phải đoạn tuyệt quan hệ giữa mẹ con bọn họ, anh tận trách nhiệm của người cha, cũng không đến nỗi con cái sau này lớn lên sẽ hận bọn họ.
Nhưng mà, ý muốn của bà nội rất kiên quyết, muốn anh tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm với Tô Lạc Lạc, một khi bọn trẻ và cha thiết lập mối quan hệ tốt rồi, Tô Lạc Lạc phải biến mất trong cuộc sống của bọ trẻ, Long Dạ Tước hiểu rằng, người nhà không có ấn tượng tốt với Tô Lạc Lạc, toàn bộ là do một tay Tô Ngữ Phù làm ra, mà người phụ nữ này tính khí quật cường, lại không chịu nói ra chuyện năm đó, anh đã không tin lời nói của Tô Ngữ Phù, cũng không tin rằng cô lại lén leo lên giường của anh, trộm có thai với anh, nhưng mà, nguyên nhân cụ thể, cô lại không chịu nói.
Cô không muốn nói, anh cũng lười phải biết, đối với anh, sự tồn tại của Tô Lạc Lạc, chẳng qua là vì bọn trẻ cần tình yêu thương của cả cha và mẹ, anh hi vọng mối quan hệ như vậy duy trì được hai năm.
Thời gian hai năm đủ để anh và bọn trẻ hình thành tình cảm vững chắc rồi, đến lúc đó, chuyện đi hay không của Tô Lạc Lạc, anh tuyệt đối không quan tâm.
Long Dạ Tước lật sang một tấm hình, trong hình, Tô Lạc Lạc nằm trên cỏ, một tay che ánh nắng, một tay cầm điện thoại tự chụp, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp, nụ cười nơi khóe miệng cô dường như còn sáng hơn cả ánh mặt trời.
Tim Long Dạ Tước có hơi thắt lại, anh nhìn chằm chằm tấm hình đó mười mấy giây không hề rời khỏi, còn tấm thứ hai, là cô ngồi trên sofa, hai đứa trẻ mỗi đứa một bên chu môi hôn vào mặt cô, cô ở giữa, cười như một đứa con nít.
Long Dạ Tước nhíu mắt, chết tiệt thật, rõ ràng anh xem hình bọn trẻ là đủ rồi, tại sao anh còn phải ngắm những bức hình của cô ta?
Tiếp theo đó, mười mấy bức hình, đều là hình tự chụp của Tô Lạc Lạc, lúc này bọn trẻ hơn ba tuổi rồi, gửi đi lớp dạy buổi sáng, cô của mùa hạ, mặc bộ đầm dây bông nhỏ khá quyến rũ, làn da trắng như tuyết, tiếp đó, lại là hình thân mật của cô với một anh đẹp trai ngoại quốc.
Người đàn ông khoác vai cô, hai người đều cười rất tươi.
Ánh mắt của Long Dạ Tước nheo lại vài phút, cái người phụ nữ này quả nhiên không thiếu đàn ông mà, tiếp theo nữa còn đến mấy tấm cùng chụp với nhau, rất là thân mật.
Người đàn ông này là ai? Long Dạ Tước hiếu kì, chẳng lẽ là người bạn trai nước ngoài của cô ta?
Mà tiếp theo sau, lại là một số ảnh Tô Lạc Lạc tự chụp, một mình, mặc rất thoáng mát, còn có tấm hình cô ở nhà mặc áo dây, Long Dạ Tước có cảm giác cả người nóng lên không thể giải thích được, hơn nữa, càng làm anh kinh ngạc là, thân thể ngủ say của anh bỗng tỉnh lại.
Long Dạ Tước nhìn vào một nơi nào đó, nhếch lông mày khó chịu hơn, anh rất ghét cảm giác bị người phụ nữ này ảnh hưởng.
Thời gian lúc này, đã là một giờ sáng rồi, Long Dạ Tước cũng đã ngắm xong toàn bộ những bức hình này, anh ta ma sai quỉ khiến sao lật đến những bức ảnh cô cho con bú, bỗng chốc, một nguồn điện chảy thẳng vào sâu trong anh, anh hít một hơi, tắt đi ipad, kéo chăn chuẩn bị đi ngủ.
Hai giờ sáng.
Tô Lạc Lạc thực sự ngủ không được, nếu như ipad tiếp tục ở trong tay Long Dạ Tước, cô nhất định nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện này, vì vậy, cô vẫn muốn trộm về.
Không, là lấy về, đó vốn dĩ là đồ của cô mà.
Không gọi là trộm.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng vén chăn xuống giường, cô nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, phòng khách phía ngoài vẫn còn lưu lại ánh đèn vàng dịu, vì đề phòng bọn trẻ nửa đêm đi ra tìm bọn họ, không phải sợ.
Tô Lạc Lạc nhìn qua phòng bọn trẻ một cái, tiếp sau đó, ánh mắt cô nhanh chóng nhìn vào cửa kim loại tấm sang trọng, mắt cô lướt qua một nụ cười lạnh lùng.
Long Dạ Tước chắc chắn là không ngờ cô dám làm như vậy!
Tô Lạc Lạc giống như chú mèo vậy đi đến cửa, sau đó, cô híp mắt, tay nhẹ nhàng cầm nắm khóa tay mở ra.
Trong phòng, trên giường, Long Dạ Tước vừa mới ngủ, nhưng mà, tính cảnh giác của người đàn ông này lại như con báo linh hoạt vậy, cho dù đang mơ ngủ, anh vẫn luôn cảnh giác.
Ngoài cửa truyền đến tiếng kéo cửa nhẹ nhàng, cũng không thoát khỏi tai của anh.
Con mắt đen như màn đêm của anh, mở ra không hề có tiếng động.
Long Dạ Tước nghĩ có khi là bọn trẻ tìm anh, ngoài cửa thổi vào một cơn gió mát, tiếng bước chân như mèo vậy, rõ ràng đó không phải bọn trẻ.
Mà là, người phụ nữ đó.
Khóe miệng của Long Dạ Tước nhếch lên nụ cười nhạt, không ngờ lại dám làm chuyện đầu trộm đuôi cướp này, thân thể anh chưa cử động, để cho cô ấy đến gần.
Tô Lạc Lạc đẩy cửa phòng, rất vui khi phát hiện trong phòng vẫn còn để lại ngọn đèn tường tối, chủ yếu vì Long Dạ Tước muốn để đèn cho các con. Ánh mắt Tô Lạc Lạc vui mừng khi nhìn thấy cái ipad để ở phía trên tủ giường, nghĩ đến hình ảnh riêng tư của bản thân lộ hết trước mặt người đàn ông này, cô thực sự rất giận! Xem thêm...