2176.
Long Dạ Tước vẫn cứ nghĩ người phụ nữ này ngốc đến chết, không ngờ rằng, cô không chỉ cứng đầu thôi, vẫn có chút thông minh.
Xem ra lúc trước chuyện cô ta đánh người, thực sự bị anh hiểu lầm rồi, lúc đó thứ anh bảo vệ, không phải Tô Ngữ Phù, mà là, anh hi vọng bọn trẻ có một người mẹ biết lý lẽ.
Dạ Tước... Tô Ngữ Phù nhìn sắc mặt anh có vẻ khó chịu, con tim muốn nhảy đến cổ họng rồi.
Tô Ngữ Phù, cô thừa nhận cái tát lúc trước, không phải cô ta đánh cô chứ?Âm thanh của Long Dạ Tước nghe chừng rất bình tĩnh, nhưng mà, ánh mắt của anh có dấu hiệu như là bão tố phong ba đang cuốn về vậy.
Tô Ngữ Phù mở to mắt, thân hình loạng choạng lui về sau một bước, Em..
Cô nếu như dám nói dối một chữ, tôi tuyệt đối không tha cho cô. Âm thanh của Long Dạ Tước như đến từ khu rừng lạnh dưới địa ngục vậy. Tô Ngữ Phù vốn định dùng lời nói dối để che đậy, nhưng mà, giọng nói của Long Dạ Tước làm cô sợ đến nỗi nhanh chóng từ bỏ ý định đó, cô nhanh chóng rơi lệ, Đúng, là em tự mình đánh mình, đó chính là vì em thực sự không muốn để Tô Lạc Lạc ở bên anh, anh là vị hôn phu của em, mà cô ta là đứa em cùng cha khác mẹ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mọi người sẽ xem chúng ta ra gì nữa? Em cũng chỉ vì thể diện và danh tiếng của anh mà lo lắng thôi! Em chỉ muốn đuổi cô ta đi.
Tô Ngữ Phù đóng vai đáng thương và người tốt suy nghĩ cho người khác.
Ánh mắt Long Dạ Tước như con dao vậy găm vào người Tô Ngữ Phù, vốn dĩ đối với cô ta không có chút tình ý gì, lúc này đây, đã trở thành ghê tởm một cách mãnh liệt, đôi môi mỏng phun ra một câu nói lạnh lùng, Cút, đừng để tôi thấy cô lần nữa.
Tô Ngữ Phù gần như muốn xỉu xuống đất, cô vội xông qua muốn ôm lấy anh ta, Không, Dạ Tước... đừng đối xử với em như vậy...
Lúc cô sắp ôm được Long Dạ Tước, Long Dạ Tước quay người, ánh mắt toát ra sự bài xích và ghê tởm.
Mà ánh mắt anh càng tăm tối khiến người khác không dám tiếp cận, lạnh lùng bĩu môi, Sau này đừng ở bên ngoài tự xưng là vị hôn thê của tôi, tôi sẽ làm rõ mối quan hệ của chúng ta với mọi người.
Không.. không được, Dạ Tước, đừng đối xử vô tình với em, em yêu anh, bà của anh và cha mẹ anh cũng rất thích em...Tô Ngữ Phù giống như bắt lấy sợi rơm cứu nguy cuối cùng của cuộc đời vậy.
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm thêm vài phần, Tô Ngữ Phù, tôi cảnh cáo cô lần nữa, nếu như cô ở trước mặt người nhà tôi nói xấu Tô Lạc Lạc nữa, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô.
Tô Ngữ Phù mở to mắt, Long Dạ Tước lại đang bảo vệ Tô Lạc Lạc? Sao có thể được? Anh đáng lẽ nên giống người nhà họ Long ghét Tô Lạc Lạc chứ?
Dạ Tước, anh nghe em giải thích...Tô Ngữ Phù không bỏ cuộc.
Cút ra ngoài.Âm thanh của Long Dạ Tước lạnh tựa như từ địa ngục truyền đến, đầy ắp sự chán ghét, không muốn nhìn thấy cô ta nữa. Khuôn mặt Tô Ngữ Phù trắng bệch không còn chút máu, trong tim bị tạt một gáo nước lạnh, toàn thân dường như chìm dưới hang băng, lạnh đến cô rùng mình, cô thở hổn hển, kinh hoàng và hoảng loạn xuống lầu, xém chút té ngã rồi, cô nhanh quay đầu lại nhìn biểu cảm của người đàn ông, nghĩ rằng anh sẽ đau lòng, nhưng mà nhìn thấy, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.
Trong lòng Tô Ngữ Phù vừa oán vừa hận, tình cảnh bây giờ của cô, đều là Tô Lạc Lạc hại hết.
Lúc cô ra cửa, không thấy Tô Lạc Lạc, cô nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ không cam, Tô Lạc Lạc lại chơi cô.
Tô Lạc Lạc ở đâu? Cô dẫn con đến phía sau vườn hoa bắt bướm đó!
Tô Ngữ Phù đứng ở trước cửa biệt thự mặt tái xanh, đợi Long Dạ Tước xuống lầu, hoặc là sẽ níu kéo cô lại, hoặc là sẽ tha thứ cho cô lần lừa gạt này, nhưng mà, đợi được một lúc rồi, cũng không thấy anh xuất hiện.
Tô Ngữ Phù hít một hơi dài, thất vọng mà đi ra cổng ngoài, mắt cô ánh lên tia oán hận vô biên, Tô Lạc Lạc không còn nghi ngờ gì nữa trở thành người cô hận nhất.
Sự lạnh lùng và ghê tởm của Long Dạ Tước, toàn bộ đều nhờ cô ta mà có.
Tô Lạc Lạc, cô sẽ phải hối hận.
Đấy là Tô Ngữ Phù ngồi trong xe, nghiến răng mà hướng về phía biệt thự nói.
Sau vườn.
Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa trẻ chạy tới chạy lui ở phía sau vườn hoa đuổi nhau chơi đùa, miệng cô nhoẻn cười suốt.
Đột nhiên.
Phía sau ghế có một cái bóng bao phủ.
Long Dạ Tước không biết từ lúc nào đứng bên cạnh cô rồi, Tô Lạc Lạc liếc nhìn anh một cái lạnh lùng, không muốn nói chuyện.
“Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cô rồi.” Giọng xin lỗi của Long Dạ Tước trầm lắng, phát ra từ trên đỉnh đầu cô.
Tô Lạc Lạc không nghĩ vậy, nhìn về phía trước, “Đây là cách mà anh xin lỗi? không có chút thành ý gì, tôi không nhận.”
Long Dạ Tước lông mày xoắn lên, từ trước đến giờ không có người phụ nữ nào dám nói vậy với anh.
“Vậy cô muốn tôi làm thế nào?” Long Dạ Tước thật sự nhận sai, vì vậy, anh nhịn tất cả tính khí, nghe theo ý kiến của cô.
Tô Lạc Lạc híp mắt nghĩ, “Hay là như vầy đi! Đển bù cho việc tôi giặt hư bộ drap gối giường của anh đi, không ai nợ ai.”
“Không được, cái nào ra cái đó.” Long Dạ Tước không nghĩ sẽ làm như vậy đâu.
Tô Lạc Lạc lạnh lùng cười, đứng dậy, hất mặt lên nhìn chằm chằm anh, “Được! Tôi muốn anh bồi thường tôi phí tổn thất tinh thần tổng cộng một triệu năm mươi tệ.”
“Cô..” Long Dạ Tước không ngờ rằng cô ta cũng giỏi tính kế đến vậy.
Anh ta nhíu mày, trầm tư mấy giây, “Được, vậy đền bù đi! Nhưng sao cô lại ngốc thế, lúc đó không nói cho tôi nghe người không phải do cô đánh?”
“Tôi nói anh sẽ tin sao?” Tô Lạc Lạc bĩu môi.
“Nói không chừng tôi sẽ tin.” “Hứ, đừng lừa tôi, anh là vị hôn phu của Tô Ngữ Phù, anh đương nhiên sẽ giúp cô ta, cho là tôi không đánh đi, anh cũng sẽ tính trên đầu tôi thôi, tôi làm gì phải tốn biểu cảm?” Tâm trạng của Tô Lạc Lạc tốt hơn rồi, nói chung làm cho nợ của cô biến mất, suy cho cùng, cái tát tự làm của Tô Ngữ Phù cũng có chút lợi ích.
“Tô Lạc Lạc, đừng dùng cái sự biết tuốt của cô để phán đoán tôi, giữa tôi và Tô Ngữ Phù không phải là loại tình cảm như cô nghĩ đâu.”
“Tôi không thèm quan tâm tình cảm của các người, bây giờ, giữa chúng ta chẳng ai nợ ai rồi.” Tô Lạc Lạc không muốn hiểu nhiều thêm chuyện của anh ta.
Nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt của cô ta như không muốn nói chuyện với anh, anh ta sắc mặt trầm xuống, “Tô Lạc Lạc, hiểu nhiều hơn về chuyện của tôi, đối với cô cũng không có gì xấu.”
Tô Lạc Lạc nheo mắt nói, “Tôi tại sao phải hiểu anh? Có lợi ích gì?”
Long Dạ Tước phải chịu thua cả cô rồi, lạnh lùng hứ một tiếng, quay lưng rời đi.
Tô Lạc Lạc thở ra một hơi dài, hai tay hợp lại trước ngực, trời đẹp thật, áp lực trong lòng cô lập tức tan biến.
Sau này, tiền kiếm được từ Dạ Trạch Hạo chỉ là của cô thôi, ha ha! Thật là vui.
Long Dạ Tước về đến đại sảnh, nhìn thấy một đống quà cáp để ở kế bên, hỏi người hầu, “Đây là ai tặng vậy?”
“Là vừa rồi Tô tiểu thư mang đến.”
“Ném đi.” Long Dạ Tước nói ra lạnh băng.
“Ngài Long, bỏ đi hơi đáng tiếc không, đều là đồ chơi mới, cho tiểu thiếu gia tiểu thư chơi đi ạ!” Người hầu cảm thấy những món đồ chơi này có vẻ đắt tiền. “Nếu như cô cảm thấy tiếc, vậy cô đem về nhà mình đi, nói chung, đừng để tôi nhìn thấy bất kì đồ vật gì của Tô Ngữ Phù đem đến.” Nói xong, Long Dạ Tước mặt sầm xuống đi về thư phòng của anh. Xem thêm...