Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 107: Chương 107: Đại kết cục.(1)




“Chủ tử, người là Thiếu chủ phải không, cha từng nói qua với chúng ta, nếu một ngày có người trên cánh tay có ấn kí màu đen đến tìm chúng ta, thì phải nhận người đó làm chủ. Tôi có nhìn thấy trên cánh tay của người, trước kia tôi vẫn không ngờ được, bây giờ chủ tử nói cho tôi biết người là Thiếu chủ đúng không.”

Triển Thất nghi hoặc nhìn về phía Tần Thiên Khải, trên cánh tay của cô đúng là có một ấn kí, nhưng cô cũng không biết nó đại biểu cho cái gì.

“Chủ tử, người vẫn là chủ tử của tôi, không thể vứt bỏ tôi được.”

Khi đó Diêm Xuyên nhận định Triển Thất là người anh ta muốn tìm cũng là do ấn kí kia, nếu không nhìn kỹ đều cho rằng đó chỉ là một vết bớt đen, nhưng đối với người được giáo dục từ nhỏ chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra được.

“Từng môn chủ của tứ đại bang phái thời điểm người nối nghiệp đủ 18t đều sẽ nói cho họ biết chuyện này, hơn nữa còn phải thề độc và bị hạ một loại nguyền rủa rất ác độc.”

Triển Thất liền hiểu rõ, thời điểm Văn Nhân Mạc còn nhỏ đã bị Thác Bạt Dã chiếm đoạt chức vị, Văn Nhân Mạc không biết Thác Bạt Dạ cũng sẽ không biết. Mà thân phận của Triển Thất là Thiếu chủ điều này Lâm Khiếu biết rõ, nên cô cũng không cần phải đi thề độc.

“Được, Chúng tôi lập tức phái người đến Bạch Hổ môn, bên kia khẳng định đã gặp chuyện không may, bọn họ không có năng lực đoán trước như Nam Cung Ngọc, nên không có chuẩn bị.”

Ngày hôm sau, Triển thất với Nam Cung Ngọc đi đến Huyền Vũ môn, tuy Nam Cung Ngọc không có lớn lên tại Huyền Vũ môn, nhưng vẫn có rất nhiều người nhận thức anh, đều biết anh là em trai của môn chủ.

Các cô vừa đến cửa Huyền Vũ thì đã có người chạy ra cửa bẩm báo, lập tức có vài người dẫn đầu đi ra. Bọn họ đều là những người có lại lịch lớn, nên mới nhận ra Nam Cung Ngọc.

“Nhị thiếu gia, trăm ngàn lần đừng kích động, thận phận hiện tại của Như Mộng tiểu thư không tầm thường, nhất định không thể nóng giận.”

“Thân phận? Cô ta hiện tại có thân phận gì?”

“Thánh nữ.”

Triển Thất vừa nghe tới thật sự không nhịn bật cười được, hạng phụ nữ dâm đãng kia cũng có khả năng trở thành thánh nữ? Chẳng lẽ dạy dâm giục sao? Có điều có thể xác nhận một điều giáo hội này thật là Bạch Liên giáo, chỉ là sửa tên một lần mà thôi, lần này khó làm rồi.

Những kẻ ở trong bống tối kia chưa dám trắng trợn hành động chứng tỏ thế lực của chúng còn chưa đủ mạnh, cho nên bây giờ cô đi trước chúng một bước đoạt lấy Huyền Vũ môn và Bạch Hổ môn.

Nam Cung Như Mộng giờ đang ở viện của Nam Cung Phàm, bọn họ vừa mới đến đã bị người gác cửa chặn lại đuổi về.

"Lý Đường chủ, sáng nay Như Mộng tiểu thư đã nói rồi, hôm nay cô muốn bế quan tu luyện không gặp bất cứ người nào."

Bình thường Nam Cung Ngọc luôn ôn hòa lịch sự, dáng vẻ hiền hòa vô hại. Nhưng bây giờ lại hung dữ như vậy vẫn có một vẻ uy hiếp khiếp người, dọa tên gác cửa sợ tới mức chạy thục mạng vào trong bẩm báo.

Mấy người bọn họ vừa vừa đi vào bên trong, một đạo âm thanh lười biếng lại truyền ra. Người nói chính là Nam Cung Như Mộng, hình như trải qua hai năm kinh nghiệm ở trong kỹ viện, nguyên bản trên gương mặt đã xinh đẹp giờ còn thêm vài tia mị hoặc, ánh mắt vô ý lướt qua đã quyến rũ một đống đàn ông.

“Nam Cung Như Mộng, cô giấu anh hai tôi ở đâu, mau đưa tôi đi gặp anh ấy.”

Nhìn thấy Nam Cung Ngọc hận thù của Như Mộng một lần nữa lại dâng trào, cô ta vẫn còn nhớ từng khuất nhục mà bọn hắn đã ban tặng cho ả, còn có, ba năm trước của cô ta cũng không hề dễ chịu, năm đó bị đồng bọn lừa gạt bán vào kỹ viện, mãi cho tới một năm trước ả mới được một nam nhân kì bí cứu ra, cho ả chức vị Thánh nữ cao cao tại thượng, lúc này cô ta mới có lại mặt mũi.

“Nam Cung Như Mộng, lập tức mang tôi đi gặp anh hai.”

“Anh ta là nhị thiếu gia, Nam Cung Ngọc.”

Vừa nói xong Nam Cung Như mộng lập tức biến sắc, cô ta không sợ người khác, nhưng lại không thể không kiêng kị Nam Cung Ngọc. Trước kia khi Nam Cung Hạo thành còn sống vẫn thường khen người con trai ông ta, hắn ta là nhân vật còn khó đối phó hơn cả Nam Cung Phàm. Nhớ ngày đó cô ả vẫn mê luyến nhân vật kì bí này, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt lại dưới tình huống này.

Ánh mắt Nam Cung Như mộng lập tức lóe lên sau đó lập tức nói một đoạn dài, xem ra đã chuẩn bị sẵn từ trước, mục đích là gặp thời khắc quan trọng lừa gạt người khác.

“Biểu đệ, sao cậu lại có tâm địa độc ác muốn hại biểu ca như vậy, có phải ngươi muốn thừa dịp biểu ca bị bệnh mà trở về đoạt vị trí môn chủ, nếu không sớm không về trễ không về lại về ngay lúc biểu ca sinh bệnh.”

“Thúi lắm, trong tay tôi có thư do chính anh hai viết, từ sớm anh ấy đã biết có người muốn hại ảnh, cho nên sai người đưa thư tới cho tôi, nếu hôm nay cô không giao anh ấy ra tôi nhát định sẽ lất mạng cô.”

“Biểu đệ, tôi phải nói sao để cậu tin đây, nhất định là từ sớm biểu ca đã biết mình bị ma quỷ nhập thân mới nói như vậy. Các vị, sở dĩ lâu như vậy tôi không nói tung tích của biểu ca cho các vị là bởi vì sợ có kẻ làm phản. Bây giờ biểu đệ về rồi tôi cũng không cần sợ nữa, bây giờ bệnh của biểu ca ba ngày sau sẽ khỏi, đến lúc đó anh ấy sẽ cùng mọi người nói chuyện. Các vị đều đã nghe qua danh tiếng của giáo chủ, hi vọng mọi người có thể tin tưởng tôi.”

“Nhị thiếu gia, nếu thánh nữ đã nói như vậy, chúng ta ba ngày sau lại đến, tôi tin tưởng Như Mộng Thánh nữ.”



Triển Thất lặng lẽ túm góc áo của Nam Cung Ngọc, âm thầm lắc đầu. Ban đầu bọn cô đã tính toán lần này đi nhất định sẽ không gặp được Nam Cung Phàm, chỉ là thăm dò một ít tin tức mà thôi, mục đích đã đạt được, cho nên trước tiên lùi một bước để thương lượng kế sách.

“Chủ từ, người thấy chuyện này thế nào.”

Thời điểm các cô quay về Thanh Long bang Văn Nhân Mạc từ sớm đã trở lại, bây giờ đang cùng các cô bàn bạc kế sách cứu người.

“Phu nhân, Nam Cung Như Mộng quả nhiên đi gặp người khác, nhưng ở đó thủ vệ cực kì nghiêm ngặt, thuộc hạ sợ bứt dây động rừng nên không dám đi vào, cũng không biết cô ta gặp ai. Nhưng mà cái Thánh nữ kia thật ghê tởm, tôi đứng ở bên ngoài canh giữ hơn 2 tiếng mới thấy cô ta đi ra, vừa nhìn là thấy rõ ràng mới hoan ái xong.”

“Không nghĩ tới nhà Nam Cung lại có một hạng đàn bà dâm đãng như vậy, thật sự làm mất mặt gia tộc.”

“Tôi biết phải làm sao rồi.”

Vừa nói đến dâm đãng Triển Thất đột nhiên có một chủ ý, sau khi nói ra mọi người đều thấy có khả năng thực hiện được, cho nên lập tức phân công hành động.

Trước tiền viện thủ vệ cực kì nghiêm, đến chỗ hậu viện ngược lại không có một bóng người.

“Nhanh lên...đúng rồi...dùng lực...”

“Thật không biết xấu hổ.”

Nhưng hôm nay các cô cũng vì chuyện này mà tới, bây giờ hậu viện không có ai, ba người quang minh chính đại đi tới cửa sổ, người bên trong vẫn không biết có người tới, cho nên vẫn miệt mài vận động.

Trong phòng cũng không có tắt đèn, toàn bộ trong phòng bọn họ đều thấy rõ hết.

Nam Cung Ngọc xấu hổ tránh mặt qua chỗ khác, Tiễn Kỳ nhìn đến hứng thú, nhưng cô cũng không quên bọn họ tới đây là để làm chính sự, cho nên lấy từ trong túi ra một camera rồi nở nụ cười bỉ ổi.

Thời kì này âm thanh của camera vẫn còn rất lớn, giống như nổ pháo vậy, nhưng được Triển Thất cải tiến chẳng những có thể chụp liên tục mà âm thanh cũng rất nhỏ, vừa lúc trong phòng mở đèn, không ngừng chụp hai người bên trong.

“Người nào?”

“Cô, các người vào bằng cách nào?”

“Anh tôi ở đâu, tôi đếm ba tiếng cô không nói tôi gọi người vào.”

“Xì.”

“Không nên, tôi nói, anh ta đang bị giam ở tổng đàn Thượng Hải.”

“Làm gì với cô ta đây?”

Có được tin tức mình muốn Triển Thất đánh ngất Nam Cung Như Mộng, sau đó các cô ra Ngoài tập hợp lại một chỗ với Văn Nhân Mạc. Như Mộng khai ra nhưng lời lại Nam Cung Ngọc phán đoán đều là lời nói thật, cho nên suốt đêm tính toán nghĩ cách giải cứu Nam Cung Phàm, để tránh đêm dài lắm mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.