Nghe Đường Vịnh Hi nói ra những lời lãnh đạm này Tần Gia Uy nộ khí xung thiên.
Anh giận dữ đứng lên chụp lấy cánh tay của cô kéo về phía mình.
Đường Vịnh Hi không ngờ Tần Gia Uy lại có hành động này ngang ngược này, bàn tay mang găng tay bằng da của anh siết chặt tay cô làm cô mất thăng bằng ngã vào lồng ngực vạm vỡ của anh.
Lúc này một tay Tần Gia Uy cầm tay cô tay còn lại anh giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của Đường Vịnh Hi, ép thân thể của cô sát vào người mình không cho phép cô vùng vẫy.
“Nói!
Hắn là ai?.”
Giọng nói máy móc của Tần Gia Uy vang lên chất vấn Đường Vịnh Hi.
Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi cô và người đàn ông khác có những cử chỉ thân mật là anh muốn nổi điên lên.
Đường Vịnh Hi thật sự không hiểu Tần Gia Uy đang nói gì, người nên tức giận phải là cô mới đúng sao anh làm như cô mới là người có lỗi.
“Anh đang nói gì tôi không hiểu?
Buông tôi ra!”
Lúc này vì phẫn nộ nên bàn tay của Tần Gia Uy bất giác siết chặt hơn làm Đường Vịnh Hi đau.
Đường Vịnh Hi cố gắng cựa quậy trong lòng anh nhưng dù cô có dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể lay chuyển được thân thể cường tráng của Tần Gia Uy.
Đường Vịnh Hi với ánh mắt chứa đựng sự khinh thường nhìn thẳng vào mặt của Tần Gia Uy nói với giọng chán ghét.
“Trước khi tôi vào Tần Gia, tôi còn nghĩ Tần Gia Uy anh là một người đàn ông quang minh lỗi lạc, đầu đội trời chân đạp đất.
Hừ.......
Nhưng thật không ngờ anh lại là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi.”
Tần Gia Uy nghe cô nói vậy máu nóng trong người anh sôi lên sùng sục, bàn tay đang siết chặt eo cô đột nhiên siết mạnh hơn.
Tần Gia Uy giận đến mặt đỏ tía tai, anh nghiến răng ken két phun ra từng chữ một.
“Đường......Vịnh......Hi......
Em dám nói lại một lần nữa xem!”
Tần Gia Uy gầm lên mấy chữ cuối cùng, ánh mắt ma quỷ hiện lên những tia máu đỏ nhìn thẳng vào khuôn mặt kiêu ngạo của Đường Vịnh Hi.
Nhìn vào ánh mắt của anh không biết vì sao trong lòng Đường Vịnh Hi lại hiện lên cảm giác xót xa, nhưng chỉ trong chốc lát cô đã che giấu bằng lời nói chua chát.
“Tôi nói!
Tần Gia Uy anh không xứng làm Lão Đại.
Một người có thể bỏ thuốc kích dục để chiếm tiện nghi của người khác, vậy anh nghĩ mình có xứng đáng đứng trên cao thống lĩnh hàng trăm thuộc hạ không?.”
Đường Vịnh Hi với khuôn mặt không khuất phục, ánh mắt thất vọng xen lẫn tia xem thường buông ra những lời nói sắc bén làm Tần Gia Uy ngỡ ngàng trong giây lát.
Tần Gia Uy không hiểu Đường Vịnh Hi đang nói gì, anh nhíu mày nhìn cô.
“Em nói gì?
Cái gì là thuốc kích dục?
Tần Gia Uy tôi cần thiết phải bỏ thuốc kích dục sao?.”
Tần Gia Uy với khuôn mặt ngạo mạn anh nhướng mày nhìn thẳng vào ánh mắt xem thường của Đường Vịnh Hi nói.
Nghe anh nói vậy Đường Vịnh Hi mới chợt nhận ra.
“Phải Tần Gia Uy là ai chứ.
Anh cần thiết phải làm như vậy sao?.”
Ánh mắt thất vọng của Đường Vịnh Hi đột nhiên được thay thế bởi ánh mắt băn khoăn, khuôn mặt cô bất giác ửng hồng khi cô ý thức được tư thế hiện tại của hai người nhìn vào thật ám muội.
Thân thể cường tráng của Tần Gia Uy lúc này đang ôm trọn thân thể mảnh mai của Đường Vịnh Hi vào lòng, cô cảm nhận được cặp ngực căng tròn của mình lúc này đang cọ sát vào lồng ngực vạm vỡ của Tần Gia Uy.
Đột nhiên cả căn phòng trở nên yên tĩnh, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu.
Tiếng hít thở nặng nề đã bao phủ cả cặn phòng làm cho lòng của hai người hiện lên tia dục vọng.
Tần Gia Uy nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ ánh mắt mong lung nhìn anh không chớp của Đường Vịnh Hi.
Khuôn mặt anh tuấn không tự chủ tiến tới gần cô, trong lòng Đường Vịnh Hi không hề có cảm giác bài xích đối với anh, cô không biết phải làm sao đành đứng yên, nhắm thật chặt cặp mắt của mình lại không đám đối diện với khuôn mặt anh tuấn mang theo sự lạnh lùng của Tần Gia Uy.
Lúc này trên gương mặt của Tần Gia Uy đã không còn tia chết chóc nữa mà thay vào đó là khuôn mặt dịu dàng cùng với ánh mắt yêu thương.
Đột nhiên trái tim của Đường Vịnh Hi đập rối lọan, khi đôi môi mỏng đầy vẻ ngông cuồng của anh áp lên đôi môi đầy đặng của cô.
Toàn thân Đường Vịnh Hi mềm nhũn, hai tay cô bất giác buông lỏng xuống hai bên.
Thân thể Tần Gia Uy cứng đờ anh thật không ngờ Đường Vịnh Hi không phản kháng lại nụ hôn của anh.
Phản ứng ngoan ngõan này của Đường Vịnh Hi trở thành động lực khiến Tần Gia Uy càng thêm bạo dạng hơn, anh dùng đầu lưỡi của mình tiếng sâu vào trong khoang miệng của cô.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng liếm láp môi cô, mút lấy mật ngọt thuộc riêng về cô.
Đôi tay mang găng tay của anh từ từ không kiềm chế được vén áo sơ mi của Đường Vịnh Hi lên sờ vào cặp ngực căng tròn của cô.
Tuy ngoài lớp găng tay bằng da nhưng cũng đã đủ kích thích làm vật nam tính của anh trổ dậy.
Trong lúc hai người đắm chìm trong dục vọng, đột nhiên Đường Vịnh Hi xô Tần Gia Uy ra.
Đường Vịnh Hi chợt bình tĩnh lại khi cô cảm nhận được vật to lớn của anh đã vì cô mà thức tỉnh cọ sát vào nơi tư mật nhất của cô.
Cô nhìn Tần Gia Uy lúc này còn đang ngơ ngác không hiểu phản ứng này của cô là sao.
Đường Vịnh Hi có thể nhìn thấy con ngươi đen nhánh của Tần Gia Uy giờ đã không còn sự lạnh lùng tàn nhẫn nữa mà thay vào đó là một tầng sương mù của dục vọng.
Đường Vịnh Hi không biết phải làm gì liền xoay người chạy ra khỏi thư phòng để lại một Tần Gia Uy với tâm trạng khó hiểu phải tắm nước lạnh để hạ hỏa.
Đường Vịnh Hi vừa đi cô vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Quyển Ni đến đón cô ngay, cô không biết phải đối mặt với Tần Gia Uy như thế nào.
Trong phòng tắm, Tần Gia Uy mặc cho những giọt nước lạnh như băng chảy xuống khuôn mặt lạnh lẽo của mình.
Trong lòng anh đang suy nghĩ đến từng câu từng chữ Đường Vịnh Hi vừa mới nói với anh.
Đột nhiên cặp mắt lạnh lùng của Tần Gia Uy chợt hiện lên một ngọn lửa, anh giận dữ đấm mạnh bàn tay vào bức tường đá lạnh lẽo trong nhà tắm.
Bây giờ anh mới hiểu vì sao cả tuần nay Đường Vịnh Hi luôn tránh né anh, thì ra cô nghĩ anh là người làm ra những trò vô liêm sỉ đó.