Nghe Tần Gia Uy nói vậy bọn thuộc hạ liền gật đầu tỏ ra khâm phục, chỉ có Lão Đại mới có năng lực nhìn thấu tâm tư của kẻ khác.
Bọn thuộc hạ nghiêm túc nhìn Tần Gia Uy, chờ anh phân phối mệnh lệnh.
“Doãn Kỳ cậu và thuộc hạ tấn công đám người này quấy nhiễu sự chú ý của bọn họ, tất cả người còn lại theo tôi tiến vào bên trong.”
Tần Gia Uy muốn dùng chiêu điệu hổ ly sơn dụ bọn thuộc hạ của Santos sang chỗ khác, để anh dễ dàng đi vào khu nghiên cứu.
Hiện tại còn chưa phải lúc cho Santos thấy rõ thực lực của Tần Gia.
“Dạ.”
Vừa nghe xong mệnh lệnh của Tần Gia Uy, Doãn Kỳ và thuộc hạ cận thân lập tức xông tới tấn công không cho bọn thuộc hạ của Santos có cơ hội trở tay.
Doãn Kỳ chạy nhanh tới, hai tay anh chụp lấy đầu một tên đứng gần nhất, anh dùng sức xoay mạnh qua bên phải.
“Rắc.....”
Tiếng xương bị gãy vang lên Doãn Kỳ đã bẻ gãy cổ của hắn, anh liền xô hắn sang một bên, nâng khẩu súng trong tay lên bắn vào những kẻ còn lại.
“Pằng....pằng....pằng”
Tiếng súng vang lên khắp nơi, từng tên thuộc hạ của Santos ngã quỵ xuống mặt đất.
Cho dù trên tay họ đang cầm những khẩu súng trường tấn công tối tân nhất nhưng vì thuộc hạ của Tần Gia Uy được huấn luyện theo trường lớp, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn chỉ nhắm vào vào chỗ hiểm để tấn công, chẳng hạng như đầu, yết hầu, trái tim làm một đám người dù có hung hăng tàn bạo cũng không tài nào chống cự nổi.
Trong lúc Doãn Kỳ cùng thuộc hạ tập trung đối phó với mấy tên trước mắt, đột nhiên hàng loạt tiếng súng vang lên từ tứ phía.
“Pằng......pằng......pằng......”
Doãn Kỳ kinh ngạc nép người sang một bên tìm chỗ che khuất để núp, cặp mắt độc ác đảo một vòng tìm kiếm người đã nã đạn, nhìn thấy trên không trung nơi những nhánh cây sồi lớn ẩn núp bọn thuộc hạ của Santos, Doãn Kỳ liền lên tiếng.
“Cẩn thận bọn họ ở trên cây bắn xuống.”
Nghe Doãn Kỳ nói vậy bọn thuộc hạ lập tức ẩn mình sau những cây sồi lớn, nhắm khẩu súng trên tay bắn vào mục tiêu đã ngụy trang để âm thầm đánh lén bọn họ.
“Pằng....pằng....pằng...”
Dù Doãn Kỳ và thuộc hạ đã không ngừng nã đạn, nhưng thuộc hạ của Santos thật sự rất khó đối phó, Doãn Kỳ và thuộc hạ chỉ có thể phản ứng theo cảm tính vì thật sự họ không tài nào nhìn rõ vị trí chính xác của bọn họ.
“Bịt....bịt.....bịt....”
Đột nhiên từng tên một trên cây sồi lớn rơi xuống mặt đất, trước mặt Doãn Kỳ và thuộc hạ của anh.
Doãn Kỳ và thuộc hạ kinh ngạc nhìn nhau bằng ánh mắt ngỡ ngàng vì trên thực thế bọn họ không phải do Doãn Kỳ và thuộc hạ anh giết chết.
Sau một lúc Doãn Kỳ không còn nghe tiếng súng của đối phương anh cùng thuộc hạ thận trọng bước tới những cái xác đang nằm la liệt dưới mặt đất trước mặt họ.
Thuộc hạ thân cận của Doãn Kỳ thắc mắc khom người kiểm tra xác của đối phương.
“Tứ gia, thuộc hạ không tìm thấy vết thương trí mạng của bọn họ.”
Doãn Kỳ nghe thuộc hạ báo cáo liền nhíu mày trong vẻ khó tin, anh quỳ gối xuống bên cạnh xác chết kiểm tra thật kỹ.
Lúc này nét mặt của Doãn Kỳ liền tối sầm lại, quả thật Doãn Kỳ không tìm thấy viết thương chí mạng của bọn họ.
Nhưng khi Doãn Kỳ quan sát kỹ anh mới nhìn thấy, sắc mặt của họ chuyển sang màu tím đậm môi thâm đen.
“Họ chết vì trúng kịch độc.”
Giọng nói nghiêm túc của Doãn Kỳ vang lên, làm đám thuộc hạ càng thêm khó hiểu.
“Kịch độc?
Vũ khí chúng ta dùng đều là súng ở đâu tìm thấy kịch độc?.”
Một tên thuộc hạ lên tiếng, Doãn Kỳ không trả lời hắn cặp mắt sắc bén liền quan sát chung quanh, trong lòng Doãn Kỳ thầm nghĩ.
“Trong khu rừng này không chỉ có người của Santos và Tần gia, còn có một thế lực đang âm thầm theo sát nhất cử nhất động của bọn anh.”
Lúc này đám người của Tần Gia Uy đã thành công tiến vào bên trong.
Tất cả mọi người thật kinh ngạc khi Tần Gia Uy dẫn đầu bọn họ đi vào cánh cửa khu căn cứ bí mật của Santos, được thông vào phòng thí nghiệm.
Cửa chính được Santos ngụy trang thành một cái cây lớn được phủ lên bởi những nhánh cây um tùm.
Nếu Tần Gia Uy không nói cho họ biết lối vào khu vực thí nghiệm này, bọn họ nhất định không thể tìm ra cửa chính.
Hoàn cảnh bên trong làm cho mọi người sửng sờ trong giây lát, họ chằn chờ quan sát xung quanh thật kỹ trước khi tiến sâu vào trong.
Con đường hầm tối tâm được thắp sáng bởi những ngọn đèn màu cam rực rỡ như ngọn lửa đang bừng bừng cháy, khiến họ cảm giác bồn chồn căng thẳng.
Họ đi một lúc trong lòng hơi băn khoăn khi không thể nhìn thấy được đến cuối con đường hầm.
Lúc này trên tay mỗi người đều cầm chặt khẩu súng tùy thân của mình, phòng có người của Santos đột xuất tấn công.
Tất cả mọi người bước đi một cách thận trọng, rút kinh nghiệm của lần trước bọn thuộc hạ của Tần Gia Uy không dám sờ soạng bậy bà sợ mình sẽ lỡ tay khởi động cơ quan trong đường hầm.
Bàn tay to lớn ấm áp của Tần Gia Uy nắm thật chặt bàn tay mềm mại của Đường Vịnh Hi, mỗi bước chân anh bước tới đều thể hiện sự uy quyền độc đoán của một lão đại làm cô càng thêm kính nể anh.
Đi theo sau Tần Gia Uy nhưng cặp mắt sắc bén của Đường Vịnh Hi để ý từng cảnh vật họ vừa lướt qua, cho dù là lớn hay nhỏ cô đều nhớ rất kỹ.
Càng đi sâu vào bên trong họ càng thấy chỗ này không đơn giản, tuy bên ngoài có sự phòng vệ rất nghiêm ngặt nhưng bên trong họ không tìm thấy bóng dáng của một người.
Trong lòng Đường Vịnh Hi thầm nghĩ, Santos là một con cáo già lão luyện, hắn nhất định đã bày ra một màn hay để chào đón Tần Gia Uy.
Người ta thường nói sự yên tĩnh lạ thường là điềm báo trước của một trận cuồng phong bão táp.
Đúng như cô dự liệu, đi một lúc họ đụng phải một ngõ cụt không còn đường để bước tới.
Dưới chân bọn họ là một cái hố sâu thăm thẳm, hai bên là bức tường đá lạnh lẽo.
Trần Linh Giang quan sát tình hình cô nhìn Tần Gia Uy báo cáo.
“Lão đại, từ chỗ chúng ta đứng cho đến mặt đất phía bên kia cách nhau khoảng chừng 4m.
Muốn nhảy từ bên này qua đến bên kia là việc không thể nào.”
Nghe Trần Linh Giang nói vậy, Tần Gia Uy liền xa sầm mặt, anh trầm mặc suy nghĩ ánh mắt nguy hiểm đảo một vòng xung quanh.
Con ngươi đen nhánh hiện lên tia sáng khi anh nhìn thấy một vật gì đó khác thường trên bức tường phía bên kia.
Tần Gia Uy tin chắc đó là cơ quang, chỉ cần anh qua được phía bên đó anh nhất định sẽ tìm ra cách.
“Để tôi qua đó xem sao.”