Dương Mẫn đột nhiên xoay người lại đối diện với Thẩm Gia Quyên.
Bà nhếch môi cười khinh thường.
- Thẩm Gia Quyên thủ đoạn của bà còn kém xa tôi.
Lời nói khiêu khích của Dương Mẫn khiến Thẩm Gia Quyên tức giận trong lòng.
- Vậy bà có diệu kế gì?
Lời nói mang theo ngữ điệu mỉa mai của Thẩm Gia Quyên, không hề khiến Dương Mẫn tức giận, bà nhếch môi cười nhạt thảnh nhiên đáp.
- Diệu kế thì tôi không có, thế nhưng con gái của bà đã giúp tôi thuyết phục Mạnh An Nhi đến đây.
Thẩm Gia Quyên kinh ngạc, có liên quan gì đến Thẩm Thanh.
- Nó đã làm gì?
Nụ cười đắc ý trên khóe môi Dương Mẫn khiến Thẩm Gia Quyên khó chịu vô cùng, cảm giác như mình là một con rối bị bà ta khống chế khiến bà không thỏai mái chút nào.
- Tôi chỉ dùng chút kế, đã có thể khiến con gái của bà làm theo sự an bày của tôi.
Thẩm Gia Quyên siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi của mình, bà nghiến răng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng.
- Thật ngu ngốc.
Thẩm Gia Quyên vô tức nói.
Sao Thẩm Thanh lại để người khác thao túng hành vi của mình.
Mặc dù bà luôn tỏ ra mình không quan tâm đến Thẩm Thanh, thế nhưng ngoài bà ra không ai được phép bất nạt con bé.
Thuộc hạ của Lôi Lạc Thần đã được bố trí xung quanh ngôi biệt thự.
Biệt thự của Trung Nghĩa nằm ở một nơi yên tĩnh, toạ lạc trên một miếng đất mấy ngàn mét vuông.
Xung quanh không có người ở, nên thuộc hạ của Lôi Lạc Thần chỉ có thể ẩn mình trên mấy cây cổ thụ lớn để quan sát tình hình.
Lần nhiệm vụ nay vô cùng cẩn trọng nên chỉ có người của đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) mới được tham gia, họ là những tay bắn tỉa xuất sắc nhất khó có ai sánh bằng.
Trong tay họ là những khẩu súng tối tân nhất và trên người đang mặc trang bị vũ trang và những thiết bị thông tin theo dõi mà ngay cãi chính phủ cũng chưa chạm tay được.
Đó là do Lôi Lạc Thần tự phát minh ra, nên không có bán trên thị trường.
Ở tổng bộ của Soul, Lôi Lạc Thần ngồi trên ghế da màu đen trước một dàng máy vi tính, hai mươi mấy cái màn hình được liên kết với nhau tạo thành một cái màn hình lớn, Kỳ Sơn và mười mấy tên thuộc hạ thận trọng đứng sau lưng anh.
Lôi Lạc Thần nghiêm túc thao tác bàn tay cường tráng của mình trên bàn phím máy vi tính.
Trên màn hình lúc này Kỳ Sơn chỉ nhìn thấy, những dòng chữ màu trắng và mấy con số mật mã kỳ lạ.
“Cạch....cạch....”
Tiếng cạch cạch vang lên, nhanh đến nỗi thuộc hạ của anh trong lòng khiếp sợ, trong lúc này họ dường như cảm nhận rằng hơi thở của họ đang bị tiếng cạch cạch do Lôi Lạc Thần tạo ra thao túng.
Không biết Lôi Lạc Thần là người hay ma, sao có thể hành động nhanh như vậy.
Chỉ trong tich tắc trên màn hình hiện lên chữ Soul màu trắng, nói chi anh biết anh đã thành công hack vào hệ thống an ninh của biệt thự Trung Nghĩa.
Lôi Lạc Thần buông lỏng thần thể của mình, anh dựa người về phía sau ghế thư giãn.
Anh khởi động hai bàn tay của mình, vừa rồi vì thao tác qua nhanh nên mấy ngon tay tê cứng.
Kỳ Sơn đứng phía sau thở mạnh một cái, cuối cùng cũng thành công.
Không phải anh không tin vào năng lực của Lôi Lạc Thần, nhưng vì Trung Nghĩa là người đặc biệt, làm việc cho chính phủ nên lúc nào bên cạnh ông cũng có vệ sĩ và bảo an tốt nhất của Quốc gia bảo vệ.
Kỳ Sơn cười đắc ý nói.
- Anh còn tưởng họ có năng lực gì, thì ra cũng chỉ vậy thôi!
Lôi Lạc Thần không nhìn Kỳ Sơn, anh mắt thâm thuý nhìn vào màn hình trước mặt, lúc này đang quay bên trong và ngoài biệt thự của Trung Nghĩa lạnh lùng đáp.
- Sự phòng vệ của bọn họ không phải tầm thường, tôi phải mất đến ba phút bốn mươi giây mới có thể xăm nhập được.
Chắc có lẽ lần này là lần xăm nhập lâu nhất từ trước đến nay, nên trong lòng anh cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Ánh mắt thâm sâu của Lôi Lạc Thần đột nhiên hiện lên tia phẫn nộ, bàn tay đang đặt trên thành ghế bất giác cuộn tròn lại.
Anh xoay mặt qua nhìn Kỳ Sơn.
- Nhất Minh đâu?
Giọng điệu căm phẫn của Lôi Lạc Thần khiến Kỳ Sơn kinh ngạc, theo phản ứng tự nhiên anh nhìn theo ánh mắt của Lạc Thần.
Kỳ Sơn bắt ngờ khi nhìn thấy Nhất Minh xuất hiện ở trong biệt thự của Trung Nghĩa.
Kỳ Sơn cũng không biết vì sao Nhất Minh lại ở đó.
Kỳ Sơn vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho Nhất Minh, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo màn hình.
Trên màn hình Kỳ Sơn nhìn thấy Nhất Minh đang đứng bên cạnh Trần Sở Sở và Kiều Luật Sư.
Nhất Minh nhìn thấy số điện thoại của Kỳ Sơn, anh nhìn dáo dác rồi mới đi đến một nơi vắng vẻ bắt máy.
- Chuyện gì?
Giọng điệu của Nhất Minh thận trọng vô cùng.
Kỳ Sơn lớn tiếng quát.
- Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Tại sao lại ở đó?
Chẳng phải Thiếu Tá ra lệnh cho cậu, theo sát để bảo vệ Storm và Trần Sở Sở sao?
Nhất Minh không biết tại sao Kỳ Sơn lại chuyện bé xé ra to, anh khó hiểu đáp.
- Thì tôi đang theo sát Trần Sở Sở nè!
Kỳ Sơn tức đến mặt nóng phừng phừng, lúc này anh thật sự muốn phi thân đến đó đánh Nhất Minh một trận cho tỉnh táo.
Đầu của Kỳ Sơn đang bốc khói khi nói ra những lời này.
- Người Thiếu Tá kêu cậu theo sát là Storm, cậu theo Trần Sở Sở để làm gì?
Lúc này Nhất Minh mới hiểu, anh cũng hoài nghi vì sao Thiếu Tá lại ra lệnh cho theo dõi Trần Sở Sở.
Thì ra mục tiêu chính là Storm,
Nhất Minh gãi gãi đầu nói.
- Vậy để tôi đi tìm Storm ngay.
Đột nhiên ánh mắt của Lôi Lạc Thần toả sáng, lúc này anh mới hiểu ra mọi chuyện.
An Nhi em giỏi lắm!
Đột nhiên giọng nói thâm trầm của Lôi Lạc Thần vang lên.
- Ở đó chờ tôi!
Nhớ phải theo sát bảo vệ người phụ nữ bên cạnh Trần Sở Sở.
Lôi Lạc Thần nói xong khom tới, một tay cầm lấy cái điều khiển nhỏ trên bàn đút vào trong túi quần tay của mình, tay còn lại cầm cái điện thoại di động bấm một vẫy số, vội vàng sải bước ra ngoài miệng vô thức nói.
- Dì sẽ biết tay con!
Kỳ Sơn nhìn thấy vậy, nhanh chân bước theo sau.
“Reng......Reng...Reng....”
Đột nhiên đầu giây bên kia truyện đến giọng nói ngái ngủ của người phụ nữ.
- Ai mà gọi vào giờ này?
Không biết người ta đang ngủ hay sao?