Storm nhìn vào cái đồng hồ đeo trên cổ tay, cô đã rời khỏi Lạc Thần nửa tiếng.
- Chị cứ làm theo kế hoạch của em, em phải đi tìm Lạc Thần bây giờ.
Nói xong Storm đứng lên rời đi, Trần Sở Sở nhìn theo bóng lưng vội vàng của Storm, thở dài nói.
- Hazzzz.......
Mới rời khỏi Lạc Thần
có một chút, đã lo lắng đến như vậy.
Không biết sau này mình có như em ấy không?
Trong phòng bệnh Lôi Lạc Thần đã ăn mặc chỉnh tề, từ trong phòng tắm bước ra.
Trên người anh lúc này là chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với quần Tây đen của thương hiệu Armani mà anh thích nhất.
Chiếc áo sơ mi trắng được cất may tỉ mỉ nhìn thật đơn giản thế nhưng khi khoác lên người anh, lại tôn lên tám phần kêu ngạo hai phần bá đạo vốn vĩ tàn ẩn trong anh.
Mái tóc ngắn gọn được anh tém về phía sau, khiến gương mặt lạnh lùng càng trở nên yêu nghiệt hơn.
Anh hiên ngang bước đến cái ghế sofa đặt ngay chính giữa phòng bệnh, vừa đi anh vừa tao nhả chỉnh lại tay áo sơ mi của mình.
Lôi Lạc Thần ung dung ngồi xuống ghế Sofa mềm mại, giọng nói trầm khàn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
- Kết nói cho tôi.
Summer cúi đầu nhận lệnh.
- Dạ chủ nhân.
Chỉ vài giây sau trên màn hình máy vi tính trước mặt, hiện lên hình ảnh của một người đàn ông.
Cũng vào lúc này Storm từ ngoài cửa bước vào, Lôi Lạc Thần nghe được tiếng động liền ngẩn đầu lên nhìn ra hướng cửa.
Storm sững sờ trong giây lát khi chạm phải ánh nhìn sắc lạnh của anh.
Điều duy nhất hiện lên trong đầu cô lúc này, chính là Lôi Lạc Thần.
Anh nhìn thật đẹp trai, không thể phủ nhận rằng ngoại trừ ba cô ra, anh là người đàn ông phong độ nhất.
Nhất là ở đôi mắt như cười như không, đôi lúc ấm áp như ánh mặt trời, đôi khi lại lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.
Thế nhưng trên người anh luôn tỏ ra mị lực khiến người đối điện chìm đấm trong nó.
Storm chợt bình tĩnh lại quan sát một vòng, nhìn thấy Kỳ Sơn và Summer đang đứng cung kính bên cạnh anh, cô biết ngay anh đang làm chuyện chính.
Summer nhìn thấy Storm liền cung kính cúi đầu một cái, thay cho lời chào.
Lôi Lạc Thần dùng tay vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh, ý bảo Storm ngồi xuống với anh.
Storm không do dự bước đến gần anh, cặp mắt sắc bén lập tức liếc ngang màn hình máy vi tính, Storm kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông trên màn hình.
Trong lòng thầm nghĩ, Hắn chính là Hồ Kỳ Long.
Storm chuyển tầm mắt nghi ngờ của mình sang Kỳ Sơn.
Kỳ Sơn hiểu ý gật đầu một cái, thay cho câu trả lời.
Người đàn ông nhìn thấy Lôi Lạc Thần, hắn có phần kinh ngạc.
- Thiếu Tá Lôi, thật hân hạnh được gặp cậu!
Lôi Lạc Thần thần sắc băng lãnh, ánh mắt lạnh lùng không gợn sóng, anh nhìn Hồ Kỳ Long thản nhiên đáp.
- Hồ lão đại quá khách khí rồi.
Hai người tuổi tương đương với nhau nhưng không ai muốn nhượng bộ cả, bề ngoài thì hai người tỏ ra tôn kính đối phương thế nhưng trên thực tế không ai muốn thua ai.
Nhất là ở phần khí thế.
Hồ Kỳ Long ngồi dựa lưng vào thành ghế phía sau ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lôi Lạc Thần, hắn đã nghe Ngọc Vũ Văn nhắc qua về Lôi Lạc Thần nhưng chưa có dịp gặp mặt.
Đúng là tuổi trẻ tài cao, thảo nào Ngọc Vũ Văn đau đầu nhứt óc, nghĩ cách để đối phó với Lôi Lạc Thần.
Hồ Kỳ Long quan sát Lôi Lạc Thần, cố dò sét tâm tư của anh, nhưng thật tiếc hắn không thể tìm ra được gì.
Một lúc sau hắn nghiêm mặt nói.
- Hôm nay cậu liên lạc với tôi có chuyện gì?
Hồ Kỳ Long nói thẳng vào vấn đề, hắn muốn biết mục đích thật sự mà Lôi Lạc Thần tìm đến hắn.
Lôi Lạc Thần bình thản đáp.
- Chuyện giữa Ngọc Vũ Văn và tôi mong rằng Hồ lão đại đừng nhún tay vào.
Hồ Kỳ Long cất lên tiếng cười ngong cuồng, giọng nói bá đạo vang lên.
- Ha Ha Ha.....
Với tư cách của cậu?
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp.
- Từ trước đến giờ Hồ Kỳ Long tôi, chưa bao giờ phải làm theo lời của bất kỳ ai!
Sắc mặt của Lôi Lạc Thần không hề thay đổi, anh vẫn trầm tĩnh như vừa rồi.
Phản ứng của anh khiến Hồ Kỳ Long hơi bất ngờ, hắn cố tình thốt lên những lời thách thức muốn thử thách sự nhẫn nại của Lôi Lạc Thần.
Lôi Lạc Thần không hổ danh là người thông minh, điềm tĩnh không dễ gì bị người khác kích tướng.
Lôi Lạc Thần nhếch đôi môi hấp dẫn, như cười như không, nụ cười khêu khích của Lôi Lạc Thần khiến Hồ Kỳ Long không dễ chịu chút nào.
Đột nhiên điện thoại di động trên bàn làm việc của Hồ Kỳ Long vang lên.
Tên thuộc hạ đứng bên cạnh lập tức bất máy, nói vài lời với người đầu giây bên kia hắn nhìn Hồ Kỳ Long hốt hoảng nói một cách lắp bắp.
- Chủ nhân, máy chủ của chúng ta đã bị một người thần bí hack vào.
Tài liệu trong ổ cứng đã...... đã.......bị.....bị họ sao chép.
Tên thuộc hạ vừa nói trán vừa toát mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu lẫn tránh ánh mắt phát ra tia lửa của Hồ Kỳ Long.
Hồ Kỳ Long nghiến răng, hắn phẫn nộ nâng tay lên đập mạnh bàn tay to lớn của mình xuống cái bàn trước mặt, không kèm được cơn thịnh nộ quát lớn.
“Bang.....”
- Đúng là một lũ vô dụng, tại sao lại có thể để người khác hack vào một cách dễ dàng như vậy!
Hành động phẫn nộ của hắn khiến đám thuộc hạ hốt hoảng toàn thân run lẩy bẩy không dám nói gì.
Thế nhưng ngay lập tức Hồ Kỳ Long liền ngộ ra.
Hắn nâng mày nhìn thẳng vào mắt của Lôi Lạc Thần trầm giọng phun ra từng chữ.
- Là........cậu?
Cậu giở trò có phải không?
Lời nói của Hồ Kỳ Long không phải là câu hỏi dành cho Lôi Lạc Thần, hắn đã khẳng định người đó chính là anh.
Lôi Lạc Thần điềm nhiên nhìn thẳng vào gương mặt muốn giết người của Hồ Kỳ Long.
Thái độ dững dưng của Lôi Lạc Thần khiến Hồ Kỳ Long càng thêm căm phẫn, từ trước đến giờ không ai dám ở trước mặt hắn thị uy như Lôi Lạc Thần bây giờ.
Kể cả Nam Cường người nắm trong tay thế lực hùng mạnh nhất ở Đông Nam Á cũng phải kiên nể hắn mấy phần.
Huống hồ gì một tên Thiếu Tá không có địa vị trong thế giới ngầm.
Lôi Lạc Thần chỉnh lại tư thế ngồi của mình, anh ngã lưng về phía sau.
Thái độ của anh là muốn cho Hồ Kỳ Long biết, tình thế hiện giờ ai mới là người thắng cuộc.
Anh đặt tay trên bàn, những ngon tay thon dài làm động tác gõ gõ theo nhịp nhàng trên mặt bàn.
- Chuyện chém giết tranh giành địa bàn thì tôi không hứng thú, nhưng nếu tôi muốn hủy hoại một ai đó là chuyện dễ như một cái búng tay.
Lời nói xem trời bằng vung của Lôi Lạc Thần càng khiến Hồ Kỳ Long nộ khí xung thiên.
Đột nhiên màn hình máy vi tính trước mặt hắn hiên lên một tin nhắn.
Hồ Kỳ Long nghi ngờ nhìn Lôi Lạc Thần, Lôi Lạc Thần nhếch môi cười nhẹ nói.
- Xem như đó là món quà gặp mặt của tôi dành cho cậu.
Nói xong Lôi Lạc Thần ấn vào nút trên bàn phím máy vi tính, ngừng kết nối giữa hai người.
Lôi Lạc Thần biến mất trước mặt của Hồ Kỳ Long, tuy trong lòng còn đang tức giận, nhưng sự tọc mạch vốn vĩ tàn ẩn trong con người khiến hắn không do dự mở tin nhắn của Lôi Lạc Thần giở đến ra xem.
Thông tin cùng với hình ảnh hiện lên trên màn hình khiến Hồ Kỳ Long không thể kiềm chế được sự điên tiết trong lòng.
Hắn quơ tay một cái, tất cả đồ trên bàn rơi xuống mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Storm ngồi bên cạnh chứng khiến toàn bộ sự việc, trong lòng thầm nghĩ.
Nếu Lôi Lạc Thần bước chân vào hắc đạo, thì cô tin chắc chỉ trong thời gian ngắn anh sẽ nắm gọn thế giới hắc bang trong lòng bàn tay.
Hồ Kỳ Long quả thật rất lợi hại, chỉ trong vòng một đêm người của Bang Ngự Long đã toàn bộ rút lui rời khỏi Thành Phố S.
Tại ngôi biệt thự nằm ở một nơi vắng vẻ tại Thành Phố S, Ngọc Vũ Văn đi đi lại lại trong phòng khách.
Cao Huy đứng im lặng một bên, nhìn chủ nhân lúc này rất hoang mang.
Một lúc sau Ngọc Vũ Văn không cầm lòng được gọi điện thoại cho Hồ Kỳ Long.
Chuông vừa đỗ một tiếng, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói oai nghiêm của người đàn ông.
- Ông còn dám gọi cho tôi?
Ngọc Vũ Văn không hiểu vì sao thái độ của Hồ Kỳ Long lại xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ như vậy, mấy ngày trước hắn còn ân cần muốn giúp ông trả thù, vậy mà hôm nay lại trở mặt vô tình.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Sao cậu ra lệnh cho người của mình rời khỏi Thành Phố S.
Không có cậu giúp đỡ thì tôi không thể trả được mối thù không đội trời chung với Lôi Lạc Thần.
Ngọc Vũ Văn lo lắng nói, thật ra nếu không có Hồ Kỳ Long chống lưng thì một người không ra gì như ông không thể làm ra trò trống gì.
Mặc dù ông có mưu có kế nhưng lại không có thế lực mạnh, tiền thì khỏi phải nói làm sao có thể sánh bằng Lôi Lạc Thần.
Đáp lại câu hỏi của Ngọc Vũ Văn, chính là giọng cười tà của Hồ Kỳ Long.
- Ha...ha...ha......
Sau những tiếng cười nguy hiểm chính là giọng nói hung hăng của hắn.
- Tôi đã xem nhẹ khả năng của ông rồi, nếu không phải Lôi Lạc Thần cho tôi biết kế hoạch của ông, thì chắc có lẽ Hồ Kỳ Long tôi vẫn bị ông xem như một con rối quay vòng vòng!
Nếu không phải vì hắn muốn xem Ngọc Vũ Văn sẽ bị Lôi Lạc Thần phanh thây ra như thế nào, thì tự tay hắn sẽ giết chết ông kể từ lúc hắn nhìn thấy đoạn tin Lôi Lạc Thần gửi cho hắn.
Ngọc Vũ Văn toàn thân rung rẩy, lẫm bẫm.
Không được.....không được.....
Kế hoạch trả thù của ông đã gần xong, nếu lúc này Hồ Kỳ Long trở mặt vô tình thì chắc chắn ông không thể hoàn tất phần cuối.
Đó chính là giết chết Lôi Lạc Thần và Mạnh An Nhi.
- Cậu nói vậy là có ý gì?
Tôi không hiểu, cậu đừng nghe theo lời gièm pha của Lôi Lạc Thần.
Lôi Lạc Thần là một kẻ mưu mô xảo quyệt, cậu tuyệt đối đừng tin theo lời của hắn ta.
Hồ Kỳ Long hừ lạnh một tiếng.
- Hừ.......
Ngọc Vũ Văn ông đừng quá xem thường Hồ Kỳ Long tôi.
Để tôi nói cho ông biết, nếu ông không chết trong tay của Lôi Lạc Thần thì cũng sẽ chết trong tay tôi!
Hồ Kỳ Long nói xong lập tức cúp điện thoại.
Thân thể của Ngọc Vũ Văn không còn sức lực ngã xuống, ngồi gọn trên ghế sofa.
Cao Huy đứng bên cạnh nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người.
Hắn phân tích.
- Thật không ngờ Lôi Lạc Thần đã biết được chuyện năm xưa chủ nhân an bày cho người bất cốc người phụ nữ của Hồ Kỳ Long.
Rồi làm như vô tình cứu cô ta ra khỏi vòng tay của bọn cướp.
Cũng vì vậy mà Hồ Kỳ Long đã nợ chủ nhân một món nợ ân tình.
Vừa nói Cao Huy vừa lo lắng, nếu không có sự giúp đỡ của Hồ Kỳ Long thì với khả năng của bọn họ hiên giờ, không thể nào đối phó được với Lôi Lạc Thần.
Tình hình hiện giờ giống như trứng chọi với đá.
Ngọc Vũ Văn nghe Cao Huy nói vậy, bàn tay đang đặt trên đùi của ông bất giác siết chặt lại.
Sắc mặt của ông lúc này nhìn còn đen hơn cả đáy nồi, ông trợn mắt nghiếng răng ken két nói.
- Chúng ta phải ra tay ngay bây giờ, không thể chằng chờ được nữa.
Cậu hãy tìm cách dụ Mạnh An Nhi đến kho hàng bỏ hoang ở thành Tây, có được Mạnh An Nhi trong tay thì Lôi Lạc Thần sẽ tự sa vào lưới.
Cao Huy gật đầu nhận lệnh, hắn xoay người rời khỏi biệt thự.
Trước khi đi hắn quay đầu lại nhìn Ngọc Vũ Văn, trong lòng hắn đã có dự cảm lần này Ngọc Vũ Văn và hắn đều sẽ không thoát khỏi cái chết.
Dù hắn biết mình sẽ bỏ mạng nhưng hắn tuyệt đối không hối hận, vì hắn đã nợ Ngọc Vũ Văn một cái mạng.
Xem như lần này hắn trả món nợ ân tình cho Ngọc Vũ Văn.