Ngôn Phu Nhân tiến đến muốn quan sát rõ khuôn mặt của đối phương. Nhưng lại bị con cún nhỏ bên cạnh cô doạ cho sợ hãi.
Vì thấy vợ mình ra ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa về. Ngôn Lão Gia suy nghĩ một lúc vội phái thêm người đến tiếp ứng, ban đầu ông ta không biết con gái mình đắc tội với ai.
Nhưng cũng không thể để mặt mũi của cả Ngôn Gia bị người khác bôi đen được. Đành để vợ mình đích thân đến đó.
Nào ngờ, Ngôn Phu Nhân một đi không trở lại. Đã vài tiếng trôi qua vẫ không có chút tin tức nào. Lần này phái đến hơn chục người, ai nấy đều mang vũ khí. Hàng loạt siêu xe đậu kín con đường quốc lộ khi ấy.
[Mẹ nó, bà đây chỉ có hai tay hai chân. Đánh sao lại đám người kia?]
Kiều Mặc bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cô quả thật đánh nhau rất giỏi. Nhưng cũng không thể lấy ít địch nhiều được, cứ đâm đầu không biết giới hạn của mình sẽ như trứng chọi đá.
Lưỡng bại câu thương.
Nói đến đây thôi một suy nghĩ táo bạo chợt loé lên trong mạch suy nghĩ của cô. Nếu đã đánh không lại, cũng không thể chạy thoát.
Vậy thì đành đối đầu trực tiếp, đánh địch phải đánh tên cầm đầu trước. Kiều Mặc cũng không thể nào bất kính với trưởng bối được. Cô liền đánh chủ ý lên người đứa con gái ngoan hiền đáng yêu của Ngôn Phu Nhân.
Ngôn Mạn Thù.
Chưa kịp để đối phương phản ứng, Kiều Mặc đã đem Mạn Thù khống chế trong lòng bàn tay. A Bảo cũng đứng bật dậy chạy đến bên cạnh chủ nhân.
Ánh mắt của nó nhìn đám người trước mắt hệt như muốn nhanh chóng lao đến cáu xé đống huyết nhục dơ bẩn ấy.
“Mày, mày... Con khốn, buông ra.”
Mạn Thù đau đến không cách nào nói nên lời, ban đầu Kiều Mặc đối với cô ta còn nhẹ tay nhưng đợi đến khi cô ta vừa mở miệng nói chuyện tâm trạng của cô liền nhanh chóng thay đổi.
Trên đời này làm gì có ai nguyện ý nghe người khác mắng mình. Đặc biệt người này lại còn là Kiều Gia tiểu thư có thù ắt báo.
Đám vệ sĩ nhìn thấy đại tiểu thư bị ức hiếp liền muốn tiến lên giáo huấn cho đối phương một trận nên thân. Nhưng chưa kịp hành động đã bị phát hiện.
“Các người tiến một bước, tôi liền bẻ một khớp tay của cô ta. Tôi đây lại muốn xem xem là sức chịu đựng của Ngôn đại tiểu thư tốt, hay là lòng gan dạ của các người cao.”
Kiều Mặc cũng chẳng phải chưa từng làm chuyện ác. Nói ra những lời này không phải chỉ muốn doạ đối phương. Ánh mắt kiên định quyết liệt nhìn đám người đứng chắn tầm mắt của mình.
Đôi bàn tay thon dài mềm mại thuần thục đưa đến bẻ gãy một khớp xương ngón tay của Ngôn Mạn Thù. Hành động vô cùng chậm rãi khiến cô ta đau đến muốn chết đi sống lại.
Không phải do Kiều Mặc chưa quen làm việc này mà là do cô cố ý làm vậy. Nếu như quá dứt khoát cô ta sẽ không cảm nhận được con đau thấu xương thấu tủy ấy.
Nễ tình là bạn bè cũ, cô đã giúp Đại tiểu thư Ngôn gia có thêm nhiều bài học. Để sau này cô ta ra đời khỏi phải bỡ ngỡ.
“Khoan, khoan đã...”
Ngôn Phu Nhân sợ hãi hét lớn lên một tiếng. Đó là đưa con gái duy nhất của bà ta, tương lai sau này cần nhờ vào việc Thù Mạn lấy chồng để giúp ổn định vị trí trong gia tộc.
Nếu như cô ta thật sự xảy ra mệnh hệ gì, sợ rằng đám con hoang ngoài kia sẽ nhảy vào tranh giành quyền thừa kế tài sản của bà ta.
“Thế nào?”
“Ngôn Phu Nhân không muốn cùng tôi chơi đùa một chút sao. Yên tâm đi người làm trật khớp xương của cô ta là tôi.”
“Đương nhiên, tôi sẽ giúp cô ta nắn lại. Nhưng tôi không chắc sẽ không bẻ tiếp đâu.”
Kiều Mặc mỉm cười nhìn bà ta khoé môi nâng cao, đáy mắt lan tràn ý giễu cợt. Nhưng thật ra trong lòng cô đang không ngừng gợn sóng. Nếu như một cảnh này được báo chí đăng lên trang nhất.
Kiều Sâm ở nhà nhìn thấy không đem cả Ngôn gia bồi cùng mới làm lạ. Cô hạy bén phát giác được ai đó đang quan sát mình từ phía xa. Liền đề phòng tìm kiếm vị trị cụ thể của người đó.
Chiếc xe đậu cách đây không xa chẳng phải là xe riêng của Tiêu Gia sao?
Nói mới nhớ, chiếc xe có người ngồi bên trong đó đã đậu ở đây hơn mấy tiếng đồng hồ. Dường như chủ nhân của nó rất thích hóng chuyện của người khác.
“...”
Ngôn Mạn Thù không nghĩ con nhỏ quê mùa của nhiều năm về trước thường bị cô ta cùng đám bạn cô lập giờ lại trở thành bộ dạng mạnh mẽ kiên cường đến như vậy.
Đột nhiên cô ta lại nhớ về ký ức xưa kia, những người bạn học cùng trường năm đó dường như bốc hơi khỏi Long Thành.
Cô ta sau khi về nước cố gắng tìm lại bạn cũ nhưng không có chút tung tích gì. Ngay cả hồ sơ của bọn họ ở trường cũng bị đốt sạch. Có lẽ, đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi sao...
“Mẹ, con... con nhớ rồi. Những người bạn hồi còn đi học của con từng bắt nạt Kiều Mặc. Nhiều năm sau liền đột nhiên mất tích...”
“Cô ta thật sự rất đáng sợ, mẹ ơi... Cứu con, con đau lắm...”