Chát!
Kiều Mặc không ngần ngại giáng cho đối phương một bạt tai thật mạnh. Ánh mắt hệt như muốn ghim chặt huyết nhục dơ bẩn của đối phương vào tường sau đó tra tấn một trận.
“Cái tát này tôi đánh thay Kiều Mặc của quá khứ.”
Ánh mắt của đám người đi cùng với Ngôn Mạn Thù trở nên hoang mang tột cùng. Muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị loại ánh mắt lạnh đến thấu xương của Kiều Mặc doạ cho tay chân bủn rủn.
Trơ mắt nhìn Ngôn gia Đại tiểu thư bị một kẻ vô danh tiểu tốt tẩn cho một trận nên thân. Một bên mặt của cô ta vì cái tát của Kiều Mặc nên đã ửng đỏ lên.
“Con khốn! Mày dám đánh tao? Mày biết cha tao là ai không?”
Ngôn Mạn Thù có người cha là kinh doanh dầu khí có tiếng ở Long Thành. Tiền tài trong nhà đủ để cô ta tiêu sài phung phí mất đời. Vì thế mới khiến cô ta không biết trời cao đất dày.
Cảm nhận được cái đau truyền đến từ khuôn mặt, theo phản xạ tự nhiên đưa tay đến ôm lấy mặt.
Váy áo trên người cô ta đều là hàng hiệu được bày bán trong những cửa hàng giành cho danh gia vọng tộc có quyền có tài trong thành phố. Nhưng cũng chỉ thuộc cấp D, không quá cao.
Long thành có tiêu chuẩn phân chia cấp bậc vô cùng cao, chỉ cần là cửa hàng dành cho giới tài phiệt đều được chia thẻ cấp bậc.
Cấp S chính là giới hạn cao nhất, đây tượng trưng cho thân phận của Tứ Đại Gia Tộc của Long Thành. Chỉ có những người thừa kế mới có quyền sở quyền thẻ ấy.
Cấp E là thấp nhất, thuộc về những người mới chân ướt chân ráo bước vào giới tài phiệt. Tiền tài cùng quyền lực còn chưa nắm vững trong tay.
Vậy nên chỉ cần ra đường nhìn thấy thời trang trên người của bọn họ liền có thể dễ dàng nhìn ra thân phận của đối phương. Trừ phi, những người cấp cao cố ý không muốn người khác nhận ra.
Chứ không hề có chuyện thẻ cấp thấp mua được trang phục của những thẻ cấp cao.
“Không phải con chó con mèo gì tao cũng phải biết.”
Kiều Mặc không mảy may để tâm đến lời của Mạn Thù. Đôi bàn tay vừa đánh người kia của cô có chút nhói đau. Rất lâu về trước cô đã không còn động thủ với người khác.
Nhưng Ngôn Mạn Thù là trường hợp đặc biệt. Cô ta vào những năm trước đã từng là người dẫn đầu đám bạn bắt nạt Kiều Mặc.
Tuy nhiên vài tháng sau cô ta đã chuyển trường nên không nhận được hình phạt thích đáng nên nhận cho những kẻ bạo lực học đường người khác.
“Mày...”
Mạn Thù tức giận bước đến muốn phản kháng nhưng không thành. Cô ta chưa kịp nói dứt lời đã bị Kiều Mặc giáng thêm một bạt tai vào bên mặt còn lại.
Một tiếng thật lớn vang lên, những người bên ngoài nhìn vào cùng thấy đau huống chi là người trong cuộc như Ngôn Mạn Thù.
Chát!
“Cái này tao đánh thay cha mày, mới có chút tiền đã không biết dạy con thì không xứng để tao tôn trọng.”
Chưa kịp để đối phương phản ứng, cô dùng châm đưa đến đạp mạnh vào bụng khiến cô ta ngã lăn ra mặt đất. Lực đạo lúc này dường như có chút kiềm chế.
Kiều Mặc sợ, sợ bản thân không khống chế nổi mà đánh cho cô ta nội tạng dập nát. Cô là người tập võ, tuy chỉ mới bắt đầu vài năm gần đây nhưng cô đã có thể vượt trội hơn cả thầy dạy.
Cầm kỳ thi hoạ cô không thông, nhưng đối với những trò chơi cuộc vui chỉ cần cô nhìn sơ qua liền có thể học theo được. Thiên tài trong thiên tài.
“Chúng mày còn đứng đó làm gì? Còn không mau gọi vệ sĩ đến đây cho tao!”
Ngôn gia Đại tiểu thư ngông cuồng vô độ. Đã bị đánh cho thành bộ dạng như vậy rồi cũng không biết hối lỗi. Cô ra thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn đám người phía sau lưng.
Từ trên xe của Kiều Mặc đột nhiên vang vọng tiếng sủa dồn dập của một con chó. Dường như đang muốn chủ nhân mở cửa cho mình được tự do.
“A Bảo câm miệng!”
Kiều Mặc nghiêng đầu nhìn vào trong xe, không nhịn được mà lớn giọng gọi A Bảo một tiếng. Nhưng một tiếng đó của cô lại vô cùng uy lực.
Khiến chú chó ở trong xem trở nên ngoan ngoãn im lặng, sau một hồi chờ đợi người của Mạn Ngôn gia phái đến Kiều Mặc có chút thấy buồn chán trong người.
Cuối cùng vẫn là đi đến mở cửa xe cho A Bảo.
Từ trên chiếc Lotus Esprit Turbo một con Dobermann Pinscher vô cùng hung mãnh bước xuống bên dưới xe. Loại chó này rất khó để cấp phép nuôi ở Long Thành.
“Kiều, Kiều Mặc! Mày đây là muốn làm gì? Mày có bị điên không sao lại dám thả con súc sinh này ra ngoài...”