Tiêu Hoài Nam thoáng chốc lung lay, hắn cứ ngỡ đối phương đang đùa giỡn. Ánh mắt hời hợt không chút quan tâm đến câu nói đó.
Nhanh chóng bị thu hút bởi đống tài liệu dày cộm được thư ký riêng của hắn đặt ngay ngắn trên bàn làm việc.
Đây, chẳng phải là công vụ mấy ngày qua hắn luôn cố tình trốn tránh sao. Vậy mà lại được thư ký riêng của hắn ân cần mang đến tận đây. Khiến Hoài Nam 'cảm kích' không nguôi với tấm lòng trung thành của Dụ Thư ký.
“Bà đây đang nói chuyện với anh, đừng có mà suy nghĩ chuyện khác.”
Kiều Mặc bước đến đứng chắn trước tầm nhìn của đối phương, quần áo của cô không chỉnh tề. Nhìn từ trên xuống dưới chổ nào cũng giống với bộ dạng đang cố ý quyến rũ người khác.
Bên trong không có nội y, lớp vải mỏng bên ngoài cũng chẳng có chút tác dụng gì. Mặc vào hệt như khoát trên mình một mảnh giấy mỏng manh có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong mà thôi.
Còn bên dưới không cần phải nhắc đến. Tà áo chỉ vừa dài hơn phần mông của Kiều Mặc một tấc. Miễn cưỡng nhìn vào cũng tạm ổn.
Chỉ có điều, phần da thịt ở đùi của cô quá mức mềm mại trắng nõn.
Yết hầu của Tiêu Hoài Nam không ngừng nhấp nhô. Chính nhân quân tử sẽ không nhìn những nơi không nên nhìn.
Nhưng mà, trên dưới Long Thành ai chẳng biết. Tiêu Thống Đốc chẳng phải chính nhân, càng không phải quân tử gì.
Nói khó nghe một chút, hắn ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Ra đường nếu kẻ nào làm hắn không thuận mắt. Hôm sau liền không còn xuất hiện ngay trên mảnh đất trù phú Long Thành nữa.
“Cô, cô... Tránh ra.”
Hoài Nam ngại ngùng quay mặt sang nơi khác, nhịp tim của hắn trong thời khắc đó đã đập lỡ một nhịp.
Không xong rồi...
Thật sự không xong rồi...
Tâm trí của Tiêu Thống Đốc hiện tại chỉ có hình ảnh của Kiều Mặc đang ăn mặc gợi cảm khiêu khích hắn.
Càng suy nghĩ càng khiến 'cậu em trai' của hắn không chịu nằm yên ổn một nơi nữa.
“Tránh, tránh cái ông nội nhà anh. Trong miệng anh ngoài từ tránh ra còn có thể nói từ gì khác thuận tai hơn không?”
Kiều Mặc không muốn thua người, cô đưa tay đến kéo lấy cổ áo của Tiêu Hoài Nam sau đó ghì chặt không buông.
Đột nhiên cô cảm nhận được một mùi gì đó có vẻ thối thối. Ngay cả sắc mặt đối phương cũng vì thế trở nên khó coi. Chân vội vàng lùi về phía sau vài bước.
Hoá ra, mùi hương đậm say đó là từ mồm cô truyền đến.
Cô trời không sợ, đất không sợ. Nhưng vẫn là cần thể diện cần danh tiếng, nếu như bị đồn ra ngoài mặt mũi của cô biết để đi đâu.
“Anh, anh tránh ra.”
Kiều Mặc vội vàng đạp mạnh vào mông của đối phương, khiến Tiêu Hoài Nam té cắm đầu xuống đất.
Ngại ngùng chạy vào trong nhà vệ sinh.
Trong khoảng thời gian đó cũng khiến hắn suy nghĩ về câu nói ban nãy của Kiều Mặc. Trùng hợp thay, hắn cũng đang cần một cô dâu để giúp Lão Thái Thái xung hỷ.
Chọn người không bằng gặp người. Cô cũng được xem là danh gia vọng tộc, thế gia danh môn.
Ngoại trừ việc hai nhà Tiêu - Kiều có ân oán muôn đời ra. Cái nào cũng hợp tiêu chuẩn của Hoài Nam.
Choang!
“Mẹ nó, mặt mũi của lão nương.”
Kiều Mặc tức giận ném vỡ tấm gương trong nhà vệ sinh. Đang yên đang lành nổi cáu lên không có gì để truất ra.
Đành đem tấm gương vô tội kia làm vật thế thân cho Hoài Nam. Mảnh vụn sắt nhọn nằm khắp nơi trên nền nhà. Sắc mặt của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Con đường duy nhất để ra khỏi phòng chính là đi ngang giường ngủ.
Nhun mà, người kia còn đang đứng ngoài đó. Cô ban nãy mạnh miệng chiếm thế thượng phong, giờ bỏ chạy trước mặt hắn.
Chẳng khác gì làm trò cười.
“Này, Kiều Mặc. Tôi suy nghĩ xong rồi... Hay là chúng ta làm một bản hợp đồng hôn nhân đi.”
“Ba năm, sau ba năm liền ly hôn.”
Tiêu Hoài Nam đứng bên ngoài suy nghĩ một hồi lâu mới tìm ra phương thức để bản thân vừa có vợ. Sau này vừa có thể dễ dàng bỏ vợ, theo bạch nguyệt quang.
Không sợ cô bám dai không buông nữa.
“Hợp đồng hôn nhân? Anh nghe không thấy giống mấy bộ tiểu thuyết kiều thê và tổng tài cao lãnh à?”
Kiều Mặc chậm rãi mở cửa bước ra, phía sau lưng cô là một mớ hỗn độn không cách nào giải thích được.
Nếu như thứ ban nãy bị cô ném đồ truất giận đó không phải là cái gương. Mà là cái đầu của Tiêu Hoài Nam sẽ thế nào.
Chẳng phải bị ném cho ngốc luôn sao?
“Hửm? Vậy cô nói xem giữa hai chúng ta, ai là kiều thê ai là tổng tài?”
Hắn mặt mày trong chớp mắt trở nên tái xanh. Cố gắng trấn an lòng mình, suy nghĩ xem lời bản thân vừa nói ban nãy có thể rút lại hay không.
Cưới người phụ nữ này vào nhà họ Tiêu, chẳng khác gì đưa sói vào hang thỏ.
Ngày ngày bị cô hành hạ thành bộ dạng người không ra người, quỷ chẳng giống quỷ. Hắn gượng nở nụ cười thương hiệu trên môi.
“Còn phải hỏi, tất nhiên anh là kiều thê. Tôi là tổng tài.”
Kiều Mặc lấn đến ép Tiêu Hoài Nam vào tường, ý châm chọc chế giễu nơi đáy mặt cô đang không ngừng lan tràn.
“Vậy, vị mỹ nam này. Anh có thể khai báo danh tính của bản thân được chưa, tôi không muốn ngay cả tên của vị hôn phu cũng chẳng biết đâu.”
“Lỡ như anh là cường tặc đạo phỉ. Bà đây còn biết đường mà né.”