00h07 phút, tại phòng riêng của Doãn Thiếu vũ trường Điền Hoa.
Đêm khuya không ngoan ngoãn ngủ trên giường. Đỉnh đỉnh đại danh Doãn Khương Trạch cùng kiều nữ của mình Kha Mộc Ly lại đang ở trong bếp bày ra những tư thế không thể đen tối hơn.
Vài phút trước, cô khát nước khóc lóc xin anh buông tha.
Nhân lúc trốn vào bếp uống nước sau đó tìm cách tẩu thoát. Nhưng anh thật sự không dễ dàng gì buông tha cho cô.
Vẫn là uống nước, nhưng nó lạ lắm không giống với cách mà cô dùng thường ngày. Môi kề môi cùng nhau thưởng thức vị nhạt nước nhạt như nước lã.1
“Ngoan, tôi đưa em về giường.”
Khương Trạch bế cô bước trở về bên trong giường. Nhưng thứ bên dưới vẫn không chịu rút ra, từ đầu đến cuối luôn nằm trong người cô.
Chỉ cần anh chuyển động nhẹ đã khiến cô hưng phấn đến mức chân tay co rúm lại. Hệt như một đoá hoa trinh nữ, chỉ cần chạm nhẹ liền nhanh chóng thu mình.
...
2h30 phút sáng, vẫn là căn phòng đó. Vẫn là chiếc giường đó nhưng có điều là một tư thế hoàn toàn khác.
Khương Trạch nắm chặt lấy hai chân cô gác lên vai mình. Sau đó tiếp tục vào việc mà bản thân nên làm, ánh mắt đầy gợi tình nhìn cô.
Chỉ có điều, Mộc Ly đã mệt đến rã người sớm không còn sức để quan sát biểu cảm trên khuôn mặt anh ngay lúc này.
“Tiểu Mộc Ly... Tôi, tôi sắp ra rồi...”
Câu nói này không biết anh đã nói bên nhiêu lần, từ thầm thì bên tai đến hét to cho cả thế giới đều nghe thấy.
Chẳng thèm để tâm xem phòng bên cạnh có ai ở hay không. Anh bên này khoái cảm tận trời, Tiêu Thống Đốc bên kia tức giận cắn tấm chăn vô tội.
Trừng mắt lớn nhìn vào bóng lưng trắng nõn mềm mịn của Kiều Mặc. Cô khi ấy ngủ quá say, không nghe thấy âm thanh của phòng bên. Còn về Hoài Nam, hắn trong lòng cỏ quỷ.
Ngủ không được, càng không muốn ngủ.
Cậu bé của hắn ***** **** không có cách nào giải quyết. Vậy mà, lại vì nghe thấy tiếng hoan ái của người khác mà chịu kích động.
“Mẹ kiếp, ngày mai lão tử phải sang bằng cái vũ trường này thành bình địa.”
...
4h00 phút sáng, hiện tại là ở phòng riêng của Tiêu Thống Đốc trực thuộc vũ trường Điền Hoa.
“Bảo bối... Của em khít quá, tôi...”
Tiếng rên rỉ của Doãn Khương Trạch rõ rõ ràng ràng không ngừng vang vọng bên tai Hoài Nam. Hắn đem gối chặn lại nhắm chặt mắt muốn yên tĩnh.
Nhưng càng khiến bản thân trở nên mất kiên nhẫn. Tiêu Thống Đốc đã chào cờ suốt mấy tiếng đồng hồ qua, dùng mọi cách cũng không chịu nằm xuống.
Hắn nằm yên nơi sofa, ánh mắt hừng hực ngọn lửa thù hận. Tóc tai trở nên rối bù không giống dáng vẻ cao ngạo thường ngày của Thống Đốc đại nhân.
“Doãn Khương Trạch, cụ nhà cậu. Con người hay con thú mà tinh lực dồi dào như vậy, đã mấy tiếng trôi qua vẫn chưa xong.”
“Không muốn ngủ cũng phải để lão tử chợp mắt chút chứ. Không rên thì hét, không hét thì la... Đm, anh em có hoạ cùng gánh. Có phước thì nhai nuốt một mình.”
Tiêu Hoài Nam đưa tay xuống bên dưới không ngừng ma sát thứ đang chật vật bên trong quần. Ngại ngùng né tránh Kiều Mặc, nhưng khi nhìn cô. Hắn càng dễ hưng phấn hơn.
Vừa mới nghe thấy âm thanh khi cô lăn sang bên này, hắn liền không nhịn được mà bật vùi phun nước.
...
6h25 phút sáng, căn phòng riêng của Doãn Thiếu. Lần này thì cuối cùng cũng dừng lại những hoạt động về đêm.
Chỉ có điều, Khương Trạch dường như có chút còn luyến tiếc nên không nỡ rút thứ đó ra khỏi người cô. Cứ thế như vậy chìm vào giấc ngủ.
Kha Mộc Ly mệt mỏi mở mắt, cô quan sát xung quanh sau đó muốn ngồi dậy liền cảm thấy thân thể có chút không đúng.
Nhìn xuống bên dưới lại là một đống bầy nhầy, vậy mà mới sáng sớm cái thứ kia của Doãn Khương Trạch đã trở nên lớn hơn nữa. Gần như lấp đầy cả con người cô.
Hoá ra anh đã tỉnh giấc, nhìn thấy cô bên cạnh liền không kiểm soát được mà tiếp tục muốn đè cô lên giường.
“Bà đây sống 30 năm chưa từng thấy trường hợp nào như cậu. Vừa mặt dày, vừa vô sỉ.”
Mộc Ly cắn chặt răng nói ra từng chữ từng chữ một. Khắp người cô đều đau nhứt không cách nào động đậy.
Thế mà lại bị một tên nhóc làm đến không thể xuống giường.
Cái bản mặt già này của cô biết đem giấu vào đâu đây. Càng nghĩ càng trở nên tức giận, thuận thế dùng khủy tay ấn thật mạnh vào bụng đối phương.
Một cước này, không những không đau. Còn khiến Khương Trạch trở nên thích thú.
Con người này là cuồng bị ngược sao???
“Trách ai bây giờ, trách em quá ngon. Khiến bên dưới của tôi lại '*****' *** rồi này.”
Tên điên này bắt đầu làm tinh từ lúc 9h00 phút tối ngày hôm trước. Vậy mà đem cô lăn lộn trên giường suốt 10 tiếng đồng hồ.
Cô thật sự rất muốn chửi thề, càng muốn đem tên đàn ông này đặt lên bàn mỗ rồi thiến luôn phần bên dưới không có nhân tính đó của anh.
Bình tĩnh...
Hết sức bình tĩnh...
“Có muốn tôi giúp cậu trở thành Đường Tăng đi thỉnh kinh không. Sau này có thể đắc đạo thành phật, không tạp niệm không dâm dục.”