“Là con chó con mèo nhà hàng xóm à?”
Mộc Ly đưa tay đến chạm lên khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt. Sờ sờ nắn nắn sau đó nở nụ cười thật vui vẻ.
Doãn Khương Trạch khi ấy muốn giận cũng không cách nào nổi giận được với cô. Anh bất lực yên lặng đứng nơi đó, để cô muốn làm gì thì làm.
Con người đó, con người mà anh ngày ngày đêm đêm hằng nhớ mong đó. Cuối cùng cũng đứng trước mặt anh mà không chút thương tổn nào.
Những năm qua luôn đứng phía xa ngắm nhìn cô, anh không dám mơ sẽ có một ngày được mặt đối mặt với cô sớm như vậy.
“Không phải của hàng xóm, mà là của 'em'.”
Khương Trạch không cam tâm nói thầm trong miệng, từng câu từng chữ cứ thế được nói ra. Không cần đối phương nghe thấy, chỉ muốn giảm bớt phần uất ức của bản thân.
Anh sớm đã không muốn cùng với Kha Mộc Ly xưng chị xưng em. Muốn được nhanh chóng đổi đại từ xưng hô với cô, nên anh đã học dần cách gọi cô theo vế khác.
Cũng thay đổi phong cách ăn mặc, khiến bản thân trở nên trưởng thành chính trực hơn thường ngày.
“Doãn Thiếu... Vị khách này là của tôi, tôi sẽ đưa cô ấy trở về phòng tiếp tục thú vui. Ngài có thể, có thể tránh đường được không?”
Nhanh chóng tiến đến muốn đỡ lấy thân thể kia vào lòng nhưng bất thành. Cậu thanh niên ấy nhìn dáng vê cũng đã 25 tuổi, nhưng lại bị doạ bởi ánh mắt của người kém tuổi hơn mình.
Cậu ta bất giác lùi về phía sau theo cảm tính. Nụ cười ngượng ngạo trên khoé môi vụt tắt trong chớp mắt.
Chẳng trách được, con người trước mắt của hắn khi nghe đến đây thôi đã đột nhiên thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt. Trở nên vô cùng doạ người, vô cùng đáng sợ.
“Của cậu?”
Khương Trạch Trạch âm trầm liếc mắt nhìn sang con người kia, tay vội đưa đến siết chặt lấy thân thể nọ ôm vào lồng ngực không buông.
Mùi hương trên người anh chính là Baccarat Les Larmes Sacree de Thebes, hôm nay anh đã đặc biệt lựa chọn dòng nước hoa có cùng nhãn hiệu với Mộc Ly.
Tuy đây là nước hoa nữ, nhưng vì muốn có phần tương đồng với người mình yêu. Anh không ngần ngại dùng để tạo ấn tượng mạnh với cô.
Chỉ có điều, anh chẳng hề để tâm đến việc cô đã say đến không biết ai là ai. Tâm trí đâu mà để quan tâm đến nước hoa của anh dùng là gì, cùng hay không cùng nhãn hiệu.
Trăm tính vạn tính, lại quên tính nước đường này.
“Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy được đâu. Cẩn thận cái mạng đấy của cậu, có thể đợi đến được lúc cô ấy tỉnh táo để trở thành người của cậu hay không.”
“Hay là súng của tôi nhanh hơn, giúp cậu giải quyết.”
Đôi mắt đen huyền ghim chặt lên lớp huyết nhục dơ bẩn trước mắt. Dường như muốn đem đối phương ra lột da róc xương, sau đó vứt cho chó ăn không bằng.
Trên đời này, thứ khiến anh chán ghét nhất chính là bị người khác tranh giành những gì thuộc về bản thân anh.
Không đơn giản là một món đồ hay con người, mà là vật sỡ hữu riêng của Doãn Khương Trạch. Bất kỳ ai cũng không có năng lực động vào dù chỉ một tấc.
“Người của tôi, tôi mang đi.”
Anh trừng mắt nhìn đối phương sau đó dứt khoát quay lưng rời đi.
“...”
Thân thể thoáng lung lay, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hai con người nọ. Hơi thở dường như đã chậm đi rất nhiều nhịp.
Bị doạ sợ đến đứng không vững nữa, sau khi Khương Trạch bế Mộc Ly rời đi. Cậu ta đã phủ phục trên nền đất lạnh lẽo, gần chút nữa đã tè dầm trong quần.
Là mạng người đấy, nhưng trong miệng của Doãn đại thiếu gia chẳng qua chỉ bằng giết một con ruồi con bọ không đáng nhắc đến.
Nếu như khi đó cậu ta cứ đâm đầu vào muốn tranh giành người phụ nữ của đối phương. Có lẽ bây giờ đã không thể bình bình an an đứng ở nơi đây rồi.
Cho dù có giết người làm việc trong vũ trường Điền Hoa này cũng chẳng có một ai dám truy cứu. Trừ phi có người quyền cao chức trọng muốn kiềm hãm thế lực của Doãn Gia, còn không sẽ nhắm mắt cho qua.
Trong mắt đám người có tiền có quyền đó, bất quá đám người làm việc ở đây chỉ là vật để tiêu khiển. Sống chết của bọn họ không hề quan trọng.
“Kha Mộc Ly.”
“Em đây là đang ghẹo gan tôi đấy à? Đến những nơi phức tạp như vậy làm gì?”
Khương Trạch cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô đang ngoan ngoãn nằm yên trong lòng của mình.
Giận dữ cắn mạnh vào bả vai của cô một cái thật mạnh. Lưu lại dấu vết của bản thân trên cơ thể của cô. Tránh để những tên đàn ông không biết sống chết ngoài kia dám bén mảng chamh vào.
“Hửm? Đến đây tất nhiên là để tìm đàn ông.”