“Không giấu gì người, thật ra... Thật ra tôi là đàn ông. Vì sở thích quái lạ của Tiểu Nam, nên tôi mới...”
Một câu nói đó nhẹ tựa lông hồng lại khiến tam quan của Lão Thái Thái đột nhiên trở nên biến dạng. Ban đầu con có chút khả qua về chuyện nối dõi tông đường cho nhà họ Tiêu.
Giờ thì hết rồi, hết thật rồi.
Vậy mà đứa cháu mà bà hết sức nuôi dạy nhiều năm nay lại có sở thích nặng ký như vậy. Khiến cả Lão Thái Thái cũng hoài nghi nhân sinh, con hư tại mẹ cháu hư tại bà.
Sau này, khi xuống dưới suối vàng sao bà còn mặt mũi để đối diện với liệt tổ liệt tông bao đời của Tiêu Gia.
“...”
Hoài Nam bị đối phương chọc cho muốn phát điên. Hắn cắn chặt răng nuốt từng trận phẫn uất vào bên trong, sau đó vội vàng né tránh khỏi Kiều Mặc.
Sống nhiều năm như vậy, nhưng cho đến khi gặp phải cô hắn mới hiểu được cảm giác mất hết thể diện là như thế nào.
Nếu có thể, e là hắn cần phải đào một cái hố để chui xuống hoặc là chôn cô vào bên trong đó.
“Kiều Mặc, cô còn không mau câm miệng!”
Hắn sau khi lấy lại được bình tĩnh liền nhanh chóng đảo mắt sang nhìn cô. Loại ánh mắt uy hiếp doạ nạt ấy đối với Kiều Mặc chẳng qua chỉ là trò của con nít 3 tuổi.
Cũng đâu phải lần đầu bị người khác dùng thái độ đó. Nhưng đã có lần nào khiến cô phải e ngại đâu.
Chưa từng.
“Tiêu Lão Phu Nhân nhìn xem... Ngài ấy thẹn quá hoá giận rồi. Muốn, muốn trói tôi lại như đêm qua mà đánh đập hành hạ.”
Người phụ nữ này quá mức hiểu phong tình, lời vừa nói ra trong đầu liền liên tưởng đến cảnh tượng Tiêu Hoài Nam trở thành đoạn tụ.
Thật sự cô đối với chuyện đó vô cùng hứng thú. Nếu như Tiêu Thống Đốc cao cao tại thượng đây bị người khác đêm đêm đâm ra đâm vào bên dưới sẽ như thế nào.
Hoặc là, bị một cơ thể cường tráng khác đè bên dưới. Nghĩ đến đây thôi đã khiến cô vô cùng thích thú...
“Tiểu Nam... Con cũng thật là...”
Lão Phu Nhân không nhẫn tâm trách móc đứa cháu duy nhất này của mình. Dù gì từ nhỏ hắn đã mất đi sự bảo bọc của mẹ, còn bị chính cha ruột ghẻ lạnh.
Hoài Nam trở nên như vậy cũng không phải là lỗi của một mình hắn. Dù gì đời người vô cùng ngắn ngủi, sống hết mình cũng là một loại hưởng thụ.
Từng tuổi này rồi, Lão Phu Nhân cũng không mong cầu gì thêm. Chỉ muốn nhìn thấy Hoài Nam tìm được người hắn yêu sau đó bình bình an an sống qua ngày là đã quá đủ.
“Nội, không phải như vậy đâu.”
“Con không có hứng thú với đàn ông. Mà dù có hứng thú, cũng không phải loại người [email protected] đ@ng như cô ta.”
Tiêu Hoài Nam lại quên mất bản thân cần phải khẳng định giới tính thật của đối phương cho những người đang chứng kiến biết.
Vậy mà lại chính miệng ngầm thừa nhận bản thân có thể sẽ hứng thú với đàn ông. Đám người đứng phía sau quay sang nhìn nhau sau đó trở nên đề phòng Tiêu Thống Đốc.
Người mà ngày ngày làm ra bộ dạng chính trực không gần nữ sắc.
Hoá ra là vậy, càng nghĩ càng khiến bọn họ trở nên rùng mình. Dù gì trước đây đều từng tiếp xúc thân mật với hắn, nếu như không may lọt vào mắt xanh của chủ nhân Tiêu Gia. Dù cho không cam tâm cũng phải miễn cưỡng mỉm cười chấp nhận.
“Nhìn tôi làm gì? Là anh tự thừa nhận, bà đây không hề kề dao lên cổ éo anh nói.”
Kiều Mặc đạt được ý nguyện liền trở nên đắc ý nhìn đối phương. Khuôn mặt ban nãy còn đang vô cùng uất ức giờ lại trở nên tươi mới rực rỡ như ánh hào quang.
“Cụ nó, hôm nay lão tử phải chơi chết cô.”
Đến cuối cùng hắn vẫn là bị Kiều Mặc gài bẫy, một người tâm kế đầy mình như hắn vậy mà lại dễ dàng bị dắt mũi trong vài câu nói của cô.
Không thể tin được...
Hắn đột nhiên lao đến tóm chặt lấy thân thể cô. Sau đó thuần thục đổi tư thế vác Kiều Mặc lên vai khiến cô không kịp phản ứng lại.
Đầu đã trở nên đảo ngược, hướng xuống bên dưới mặt đất.
“Này, này... Đùa một chút thôi mà...”
“Tiêu Hoài Nam! Anh mau buông tôi xuống.”
Mặc cho ánh mắt bất ngờ của những người xung quanh. Tiêu Thống Đốc hiên ngang vác phụ nữ vào bên trong phòng riêng.
Nhưng thật ra khi ấy trong mắt đám người đó, hắn là đang cưỡng bức một tên đàn ông ăn mặc như phụ nữ. Tiếc rằng, Hoài Nam trước giờ chưa từng xem trọng suy nghĩ của thuộc hạ.
Bởi miệng của bọn họ rất kín, dù nhìn thấy gì cũng không tiết lộ ra bên ngoài. Nhưng hắn lại quên, ở đó còn một người không yên phận.
Bảo mẫu vừa quay trở về phòng liền nhanh chóng liên lạc cho Giang gia tiểu thư, Giang Nhã. Vì thế tin tức Tiêu Thống Đốc không hứng thú với phụ nữ được truyền đi khắp ngõ ngách trên những con phố lớn nhỏ ở Long Thành.
“Nam Nam ngoan, thật ra hôm nay bổn tiểu thư đến đây là có chuyện đặc biệt quan trọng... Chúng ta gác bỏ hiểu lầm ban nãy sang một bên nhé.”
“Hửm? Trêu chọc tôi xong liền muốn phủi mông bỏ đi, Kiều đại tiểu thư đừng mơ đẹp như vậy chứ.”