"Anh có phải quá dữ tợn hay không? Anh không thấy thư ký của anh sợ quá mức suýt khóc sao?" Hồ Cẩn Huyên ngồi trên đùi Thẩm Dật Thần, mặt mang ý nụ cười đối diện với khuôn mặt anh tuấn của anh. Nếu như không phải vừa lời anh nói, cô thật không biết thì ra cô gái cười đến mặt cứng ngắc là thư ký! Ở trong công ty lớn, phần lớn thư ký sẽ yêu mến cấp trên, cái này một chút cũng không kỳ quái nhưng ông xã thân ái đối mặt với đại mỹ nhân nũng nịu như vậy còn lạnh như băng, thật sự xưa nay chưa từng có.
Đối với anh câu nói vừa rồi chính là lời cảnh cáo, nói không cảm động chính là nói dối, anh bận rộn như vậy còn bận tâm cảm nhận của cô, lo lắng cô bị người khác khi dễ, chịu uất ức, vì cô tính toán chu đáo, người đàn ông tốt như vậy đã sớm tuyệt tích!
"Nhưng không dọa được em." Thẩm Dật Thần cưng chiều nói, hôn ngay trước đôi môi mềm mại, cười giỡn nói, cô có phải quá hào phóng, đối phương trực tiếp đánh chú ý với anh, anh không tin cô không nhìn ra, xem ra anh làm hư cô rồi, ngay cả anh cũng dám trêu chọc.
Thế nhưng đó không phải mục đích của anh sao? Cưng chiều cô tận trời cao, để cô mê luyến anh, từ đó đời đời kiếp kiếp cột cô bên cạnh, vĩnh viễn bồi bạn với anh. Phiền phức là người mơ ước cô rất nhiều, khiến anh thời khắc đều phải đề phòng đồng thời lại ăn dấm khô.
"Vậy anh bỏ được sao?" Hồ Cẩn Huyên nghe vậy, cười càng vui vẻ hơn, Thẩm Dật Thần híp mắt lại nhìn cô, con mắt sắc càng sâu, tựa hồ anh vĩnh viễn yêu bộ dáng dịu dàng trước mắt của Hồ Cẩn Huyên, còn đâu bóng dáng đại ca xã hội đen.
Anh ngay cả một câu nói nặng với cô cũng không nỡ, mãi mãi thủ thỉ thù thì cưng chiều, người nào tin anh sẽ lớn tiếng hung cô.
"Em nha, nhìn trúng anh không bỏ được phải hay không?" Thẩm Dật Thần cưng chiều điểm một cái lên chiếc mũi thon của cô, giọng nói nhu tình, đúng nha! anh còn muốn cưng chiều cô lên trời cao, khiến cô ngày ngày giống như ngâm mình trong lọ mật, ngọt đến tận tim. Trên thế giới này, dám nói chuyện với anh như vậy đại khái cũng chỉ có cô, anh hy vọng, toàn thế giới có thể sợ anh nhưng cô thì không được.
Ha ha ha. . . . . . Dĩ nhiên, bởi vì em không chỉ là bảo bối tâm can của là Thẩm Dật Thần, còn là tính mạng của Thẩm Dật Thần !" Hồ Cẩn Huyên ôm cổ anh lời thề son sắt, trong mắt hiện lên nụ cười thỏa mãn hạnh phúc, cái này mặc dù anh không nói, nhưng từ sớm, cô đã biết rõ ràng.
Thật ra cô không hiểu, thế giới này mỹ nữ rất nhiều, tại sao anh lại yêu cô, đã hai năm rồi, cô vẫn không hiểu rõ vấn đề này, không phải cô không tự tin, mà là lấy điều kiện của anh giống như Hoàng đế có được ba nghìn mỹ nữ, hoàn toàn là chuyện có thể nhưng anh lại không có, nếu như không gặp cô, nói không chừng hiện tại anh còn là một xử nam, Hồ Cẩn Huyên nghĩ thầm.
"Nếu là tâm can bảo bối của anh, tánh mạng của anh, anh không cưng chiều, ai tới cưng chiều? Ai dám cưng chiều?" Thẩm Dật Thần khí phách nói, ôm sát eo của cô, tựa đầu trên vai cô, hít mùi thơm trên mái tóc ngăm đen, trong lòng nồng đậm sự thỏa mãn.
Người phụ nữ của Thẩm Dật Thần anh ai dám đến gần, chính là không biết sống chết rồi.
Hồ Cẩn Huyên nghe vậy, bật cười, anh có thể có nhiều mặt như vậy, thỉnh thoảng khí phách, thỉnh thoảng ôn nhã, thỉnh thoảng như đứa bé. . . . . . Chỉ là người đàn ông này yêu cô, vô luận biểu tình gì cô đều thích.
"Em đang xem sách gì?Lạoi đọc chăm chú như vậy." Thẩm Dật Thần bất mãn nói, anh chỉ biết cô thích vũ đao lộng, thích vẽ tranh, thích kéo đàn vi-ô-lông nhưng cho tới bây giờ không biết cô cũng thích sách, nhìn cô đọc bộ dáng nghiêm túc, anh có chút ghen tỵ.
"Tùy tiện rút một quyển để giết thời gian, nhiều sách như vậy anh đều đọc qua? Em thấy rất nhiều sách có ghi chú." Hồ Cẩn Huyên nghi vấn hỏi, ghi chú trong sách đều vô cùng đúng trọng tâm, bút tích uyển chuyển hàm xúc mang theo khí phách, tài ba của anh thật đáng cho cô khâm phục.
"Ừ, có mệt hay không? Anh còn phải mất chút thời gian mới có thể xử lý xong những văn kiện này, em mệt cứ qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi, tan việc anh gọi em." Thẩm Dật Thần dịu dàng nói, hơi thở ấm áp thổi trên lỗ tai cô, chọc vành tai nhỏ của cô trong nháy mắt đỏ lên, trong mắt anh cực kỳ mê người, rất muốn ăn nó, mà thực tế anh đã làm như vậy, đôi môi mang nóng rực ngậm vào vành tai nhỏ rất mê người của cô, không ngừng liếm láp, khiến cô không thể khống chế ngâm ra tiếng.
Anh mang sự nghiệp mà mình vất vả mới gây dựng được ra đánh cược, không muốn làm cô đau lòng, hiện tại anh chịu khổ chút, phát triển giang sơn Thẩm thị, về sau đứa bé của anh và cô mới không phải khổ cực.
Đúng vậy, đứa bé của anh và cô, cốt nhục dung hợp của bọn họ, thật mong đợi, không biết nơi này khi nào mới chứa con cháu của họ, bàn tay to ấm áp của Thẩm Dật Thần không chút dấu vết vuốt bụng cô, trong mắt tràn ngập mong đợi!
". . . . . . Đừng làm rộn! Thật là nhột. . . . . ." Hồ Cẩn Huyên cười khanh khách trong ngực anh, nhích tới nhích lui, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt anh ẩn nhẫn.
"Bảo bối, anh là người đàn ông bình thường." Thẩm Dật Thần khàn khàn nói, trong giọng mang theo nồng đậm ham muốn bị đè nén, cô có cô nghịch ngợm mờ ám như vậy sẽ khiến anh dục hỏa toàn thân, anh không phải Liễu Hạ Huệ, hơn nữa trong ngực vẫn là người anh yêu nhất, trước mặt cô anh căn bản không có tự chủ, chỉ cần trên người cô tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, nội tâm anh sẽ giống như con khỉ gấp gáp, rục rịch ngóc đầu dậy.
Hồ Cẩn Huyên nghe được giọng nói trầm trầm kia, cảm nhận thân thể anh kịch liệt biến hóa, cô khẽ cứng ngắc, động cũng không dám động mà tựa vào ngực anh, bây giờ đang trong phòng làm việc, lúc nào cũng đều có người đi vào, anh ngàn vạn lần không được lựa lúc này làm chánh sự, trong đầu không nên có suy nghĩ không chính đáng mới phải, nếu không người trong công ty không biết có thể đồn thổi đến mức nào.
Thẩm Dật Thần cảm thấy cô cứng ngắc, nhẹ nhàng thở dài, xem ra anh đã doạ cô, ở Paris mấy ngày anh gần như dã thú, không hề tiết chế đòi lấy, một mặt hi vọng cô nhanh một chút mang thai đứa bé của họ, mặt khác cũng là cô quá mê người.
Thôi, thôi, xem ra một ngày kia, anh phải trọng chấn phu cương, dịu dàng một lần nếu không chịu khổ chỉ là anh, trong lòng Thẩm Dật Thần thầm nghĩ, nghe hơi thở của cô, xôn xao trong lòng từ từ bình phục.
"Trong này còn có một căn phòng nhỏ?" Hồ Cẩn Huyên nghe giọng điệu của anh tựa hồ không còn thở hổn hển, nghi ngờ nhìn tấm cửa nhỏ tầm thường, lúc mới vào phòng làm việc, cô không phát hiện ra nơi này còn có một cánh cửa, bởi vì anh ngày ngày rất chăm chỉ về nhà, còn có thời gian nghỉ ngơi ở phòng nhỏ a.
Chẳng lẽ là Kim Ốc Tàng Kiều (có chứa gì bí mật)? Trong đầu Hồ Cẩn Huyên nghĩ đến thành ngữ này, sau đó không chịu được bật cười, người đẹp cũng bị anh giấu trong nhà rồi khi nào còn cất mỹ nữ .
"Nghĩ cái gì? Cười gian như vậy." Thẩm Dật Thần bế ngang Hồ Cẩn Huyên đi tới căn phòng nhỏ, cưng chiều hỏi, anh bá đạo muốn biết từng ý tưởng của cô, cho dù là ý tưởng nhàm chán, đây chính là yêu lại lo được lo mất, hiểu rõ càng nhiều, trong lòng lại càng thực tế.
"Không nói cho anh, anh đoán thử coi!" Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt nói, tựa đầu thoải mái trong lòng anh, nghe tim anh đập cốc cốc cốc từng tiếng, âm thanh ấy kéo theo tim cô không khống chế được nhảy rất nhanh.
"Lại muốn những chuyện không đứng đắn?" Thẩm Dật Thần cười nói, nghĩ chuyện đầu nhỏ của cô luôn khác hẳn với người thường, một cách tinh quái.
"Di? Làm sao anh biết?" Hồ Cẩn Huyên nhìn chăm chú con ngươi anh, trong mắt còn có sùng bái, anh là con giun trong bụng cô hay sao? Thế nào một cái liền đoán trúng.
"Thật đúng là bị anh đoán trúng nữa à, bảo bối không cần suy nghĩ, chúng ta luyện tập thực tế là được, coi như phần thưởng anh đoán đúng." Thẩm Dật Thần cười đến vẻ mặt mập mờ, ngụ ý nói, không thể không nói ánh mắt cô như vậy thật thỏa mãn chủ nghĩa nam tử của anh.
"Thẩm Dật Thần, anh đi nơi nào, không đứng đắn!" Hồ Cẩn Huyên gắt giọng, quả nhiên là ông nói gà bà nói vịt, không thông a! Anh tại sao cả ngày lẫn đêm đều muốn làm chuyện đó ! Cô định nhắm mắt làm ngơ, để tránh một người nào đó cầm giữ không được, như tựa dã thú đánh về phía mình.
Chỉ là cô gái nào đó quên mất, nhắm mắt càng rước lấy dã thú dòm ngó, tựa như hiện tại, một tên con trai trong mắt chứa đồ ý vị không rõ a, sáng lóng lánh . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .