Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 124: Chương 124: Đại kết cục 3




Trong sáng ánh mặt trời xuyên thấu cửa sổ khu thương mai chiếu xuống, thân thể Hồ Cẩn Huyên giống như khoác lên một tầng sáng hư ảo, xinh đẹp làm người ta không muốn rời ánh mắt. Phụ nữ xinh đẹp vốn đã làm người chăm chú, huống chi là cô gái tuyệt mỹ như vậy, tự nhiên khiến người mua đồ không ngừng quay đầu lại nhìn.

Trong mắt Phương Tấn Bằng có tán thưởng và kinh ngạc, đột nhiên phát hiện lúc này đi dạo phố không phải là quyết định sai lầm. Dựa vào câu nói kia của cô, có thể biết tính tình đối phương không phải ái mộ hư vinh, hơn nữa kiến thức tuyệt đối chuyên nghiệp. Trong lúc bất chợt hắn có cảm giác như tìm được tri kỷ, chẳng qua khi liếc mắt thấy bụng nhô ra của cô, khóe miệng vừa giương nhẹ liền cứng lại. Thì ra giai nhân có chủ rồi, hắn đã đến chậm một bước.

Cô gái kiều mỵ vốn đang mừng rỡ nhất thời khó chịu, nhưng trên mặt có chút muốn gây sự nói: "Không ăn được nho thì nói nho chua. Không có điều kiện thì đừng ghen tỵ." .

"Này —— cô nói cái gì? Vừa rồi cô đụng vào phu nhân chúng ta đã không xin lỗi, bây giờ còn bới móc." Một cô hầu gái bảo vệ Hồ Cẩn Huyên rốt cuộc không nhịn được tức giận, dứt tiếng chất vấn. Cô ta thật quá mức, phu nhân cao cao tại thượng tới nay đều được mọi người tôn kính, chưa từng có người dám vô lễ như vậy. Nói đến điều này cô lại cảm thấy hỏa khí lớn hơn, may mà phu nhân ko sao, nếu không cô là người đầu tiên không buông tha cô ta. Nhìn thần sắc cô ta kiêu ngạo đến mức muốn đánh. Nếu không phải sợ gây phiền toái cho phu nhân, cô đã sớm làm như vậy, phu nhân bỏ qua không có nghĩa họ dễ nói chuyện.

Nhìn chung quanh này trách cứ chỉ chỉ chõ chõ, cô gái kiều mỵ phát hoả, nhất thời mắng: "cô. . . . . . cô nói bậy bạ gì đó? Tôi làm sao biết cô ta là phụ nữ có thai? Sợ bị người đụng trúng thì đừng ra ngoài đi dạo, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội vớt chút dầu nước?", dứt lời sau khinh thường quét mắt toàn thân Hồ Cẩn Huyên một cái.

"Cô. . . . . . Đừng tưởng chỉ cô mới có tiền, phu nhân chúng ta là. . . . . ." Cô hầu gái đang muốn nói ‘phu nhân chúng ta là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Thần Thoại, tiền của phu nhân có thể đập chết cả nhà cô’, nhưng bên tai vang lên tiếng ngăn nhàn nhạt của Hồ Cẩn Huyên, cô chỉ đành bất đắc dĩ bĩu môi, vô tội cúi đầu.

"Tâm Lam!" Hồ Cẩn Huyên nhỏ giọng nói, sau đó lôi kéo tay áo Thủy Tâm xoay người từ từ đi về phía trước. Cô chỉ muốn dạo phố như người bình thường, không muốn người khác biết thân phận thật của mình, huống chi những người đó cũng không tin cô là vợ tổng giám đốc tài phiệt ‘tập đoàn Thần Thoại ’, đệ nhất phu nhân nói ra chỉ khiến người ta chất vấn, không nói tốt hơn.

"Hừ. . . . . . Nhưng cái gì? Là tình nhân đại gia? Xem ra cũng giống, bây giờ Tiểu Tam ngày càng nắm quyền a." cô gái kiều mỵ khinh thường châm chọc, lời này vừa ác độc lại khinh miệt làm người ta không dám khen tặng.

Nghe vậy Thủy Tâm cũng nhịn không được, Thủy Tâm dù sao cũng là một sát thủ, tâm địa còn rất đơn thuần, lời nói thô tục cũng chưa nghe qua, huống chi là nói, nghe xong ngôn ngữ ác độc của cô gái kiều mỵ, lập tức giận đến đỏ mặt nói: "Ngươi. . . . . . . Ngươi. . . . . . . ." .

"Thủy Tâm, không cần để ý, đi thôi!" Hồ Cẩn Huyên bất đắc dĩ lắc đầu nói, lôi kéo cô đi. Thủy Tâm đấu với cô gái trước mắt hiển nhiên sẽ bại hạ trận. Người như vậy cô lại không muốn nói chuyện nhiều, tú tài gặp phải binh không nói được (ý nói người có tri thức gặp người thô lỗ cũng khó cãi), cho dù có nói, đối phương cũng sẽ hồ giảo xoay lời.

"Sư phụ, nhưng cô ta vũ nhục người." Thủy Tâm tức giận nói, cô đột nhiên cảm thấy mình cần tập luyện không đơn thuần là võ thuật, mà còn phải học làm như thế nào đem người khác tức chết, giống như là hôm nay vậy. Tiếp xúc với sự việc quá ít, mình thật sự ngay cả câu mắng chửi người thô tục cũng không nói ra được, còn để người mình sùng bái bị uất ức.

"Ha ha! Chẳng lẽ bị chó cắn một cái còn phải cắn trở lại sao?" Hồ Cẩn Huyên có chút dừng lại, cười nói, tâm tình rất tốt đi về phía trước, trong lòng có chút dè chừng mà cảm động. Mặc dù không biết bao nhiêu người vì quyền thế mà quan tâm tới cô, nhưng tối thiểu có cô ấy là thật lòng, khiến cô cảm thấy ấm áp dễ chịu, cái này là đủ rồi, dù sao họ cũng không có gì xung đột.

Thủy Tâm nghe vậy, tâm tình lúc này mới khá hơn, mặc cho Hồ Cẩn Huyên lôi kéo đi về phía trước.

"Dám mắng ta là chó, cô. . . . . . cô. . . . . . Chờ cho ta" cô gái kiều mỵ phía sau cực kỳ tức giận, cầm dây chuyền trong tay, giống như muốn bóp vỡ nó, mắt hận nhìn Hồ Cẩn Huyên, hoàn toàn quên vờ nhu thuận trước mắt người đàn ông yêu thích, giữ vững hình tượng tốt đẹp.

Phương Tấn Bằng nhìn trường hợp này, trong bụng càng chán ghét thiên kim đại tiểu thư giảo man trước mắt, đồng thời cô đơn nhìn phương hướng Hồ Cẩn Huyên biến mất. Hắn thật vất vả gặp được một phụ nữ có tình cảm không nghĩ tới đối phương đã có chồng, đúng là ông trời trêu cợt hắn, xoay người rời đi phiền muộn trong lòng.

"Bằng ca ca, anh đi đâu? Em còn chưa đi dạo? Vừa nãy cô ta mắng em anh cũng không giúp em nói chuyện, em sẽ nói với ba mẹ anh, anh không giúp em." Cô gái kiều mỳ cầm dây chuyền trong tay lôi kéo Phương Tấn Bằng, gấp giọng nói, cô luôn luôn là thiên kim được nâng trong lòng bàn tay, muốn cái gì sẽ có cái đó, đâu chịu nổi ấm ức này. Lập tức oán trách nói, chỉ là cô đã quên phần lớn đàn ông đều chán ghét kiểu con gái thích đe doạ người khác, nhất là Phương Tấn Bằng. Vốn đã không hài lòng với thái độ chanh chua của cô ta, bây giờ còn dám lấy ba mẹ uy hiếp hắn, trong bụng đối với cô càng thêm chán ghét.

Cô gái kiều mỵ làm sao biết được những thứ này, chỉ là cố gắng nói mình cỡ nào đáng thương, nhằm tranh thủ thương tiếc của người đàn ông yêu mếm.

"Buông tay!" Phương Tấn Bằng cau mày nhìn bàn tay vẫn năm tay mình, giọng nói lạnh như băng, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét, một khắc cũng không muốn người như vậy sống chung một chỗ.

Tức giận như vậy khiến cô gái kiều mỵ không tự chủ buông tay chế trụ cánh tay dài kia. Hắn như vậy đúng là chưa từng gặp qua, mặc dù biết hắn thời gian không lâu, nhưng tính tình hắn luôn luôn ôn hòa, đối với người khác cũng không lãnh không nhạt. Hắn như vậy khiến cô hoài nghi có phải mình sai hướng hay không, chọc hắn tức giận như vậy. Chỉ là một tiểu thư được cưng chiều cho dù biết mình sai, cũng sẽ không biết nói xin lỗi là gì.

"Bằng ca ca! Anh đã đáp ứng cô đi với em." Cô gái kiều mỵ nhìn bóng lưng đi xa, ngốc tại chỗ dậm chân một cái, nũng nịu không cam lòng nói.

Tấn Bằng đã đi xa nghe vậy, dừng chân một chút rồi xoay người đi lên lầu. Hắn hiếu thuận không nỡ bỏ qua tấm lòng cha mẹ, dù sao người trước mắt không đơn giản chỉ là đối tượng xem mắt, cha cô còn là bạn thân của cha hắn, hơn nữ hai nhà là bạn làm ăn lâu năm, nếu cô ở đây xảy ra chuyện gì, cha mẹ cô ấy ở nước ngoài cha mẹ nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhìn này bóng lưng thỏa hiệp, cô gái kiều mỵ tâm tình tốt hơn khóe miệng giương lên, lập tức đuổi theo.

"Tiểu thư, ngượng ngùng, sợi dây chuyền cần tôi gói lại sao?" Phục vụ viên chạy đuổi theo, lấy lòng nói. Quý phu nhân vừa rôi rời đi, hiện tại kim chủ cũng đi mất, cô liền tổn thất một khoản hoa hồng rồi, hơn nữa cô gái trước mắt này có vẻ không am hiểu trang sức như phu nhân vừa rồi.

"Hừ. . . . . . . . sản phẩm hàng nhái ai mà mua." Nói xong cũng đưa dây chuyền trong tay cho phục vụ viên, sau đó đuổi theo người đàn ông cô mê luyến.

"Hừ. . . . . . Không mua, lại đem khách nhân của người ta đuổi đi là có ý gì? Chưa từng thấy phụ nữ nào đáng ghét như vậy, mua không nổi thì cứ nói thẳng đi, còn giả bộ cái gì ". Phục vụ viên đứng tại chỗ tức giận nói, thật là tức chết cô, còn tưởng rằng có thể có lợi nhuận, nhưng ngay cả chút lời cũng không có, tất cả đều do cô ta giở trò quỷ.

Hồ Cẩn Huyên đi lên cửa hàng quần áo lầu hai, nhàn nhã thưởng thức bộ thời trang theo mùa, Thủy Tâm và bốn cô hầu gái tâm tình rất tốt, họ vừa nói vừa cười, trêu chọc Hồ Cẩn Huyên khóe miệng giương lên.

"Sư phụ, vừa rồi người không nhìn thấy sắc mặt cô gái đáng ghét kia, hết trắng lại xanh, đặc sắc cực kỳ. Thật là rất là thỏa mãn." Thủy Tâm cười nói, hai mắt kinh lợi vì hưng phấn mà tinh thần sáng láng, nhớ tới cô gái tức đến xanh mặt, tâm tình Thủy Tâm rất tốt.

"Đúng vậy a, Đúng vậy a, phu nhân, vừa rồi cô không chú ý, cô ta tức đến mức không thể nói chuyện, hừ. . . . . . Nhìn cô ta còn đắc ý được không? Thật quá đã." Cô hầu gái ở một bên cười nói, không nghĩ tới phu nhân bình thường rất thân thiện, lại có thủ đoạn trừng trị ác nhân như vậy. Không thể khinh thường, bọn họ vừa rồi vô cùng lo lắng phu nhân phải chịu thua thiệt. Nếu như chủ tử biết liền hỏng bét, không đơn đơn giản chỉ là cho phép phu nhân ra ngoài, còn không bảo vệ tốt phu nhân làm cô bị người khác vũ nhục.

"Ha ha! Đối mặt người như vậy nhất định phải tỉnh táo, không cần phải nói những lời thô tục mới có thể phản bác đối phương. Có lúc mắng chửi người cũng là một loại nghệ thuật, xác định tuyệt chiêu đúng người càng khiến đối phương một kích trí mạng." Hồ Cẩn Huyên cười nói, Thủy Tâm chưa chắc một cái liền hiểu, dù sao kinh nghiệm sống của cô chưa nhiều, loại chuyện như vậy phải từ từ, dần dà cô sẽ biết đối phó thế nào.

"A, em biết rồi, đây chính là “Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe” có phải không, sư phụ?" Thủy Tâm nửa hiểu nửa không nói.

Hồ Cẩn Huyên gật đầu một cái, trong mắt tán thưởng, cười đông ngắm tây, tâm tình rất tốt, khiến mấy cô hầu gái bên cạnh không hiểu ra sao, không biết giữa hai thầy trò đang nói cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.