Ban đêm, ánh trăng sáng mệt mỏi trốn vào tầng mây nghỉ ngơi, chỉ còn đơn độc lại mấy vì sao canh gác trên bầu trời giống như một tấm vải thô màu xanh đen đã giặt sạch, ánh sao giống như những ánh sáng vỡ… sáng loáng trên tấm vải thô, các loại sinh vật vào ban đêm bắt đầu làm việc của mình.
Lúc này trên xa lộ cao tốc, xe tới xe đi lại có một chiếc xe Porsche màu đỏ kiểu mới nhất làm cho người ta phải chú ý, là người trong nghề đều biết đây là sản phẩm vừa mới bắt đầu đưa ra thị trường một tháng trước, nó do nhà thiết kế nhiều kinh nghiệm trong nghề ‘ Mạc Tạp Thâm ’ nổi tiếng thiết kế ra, trên thế giới chỉ có 5 chiếc xe, không nghĩ tới tại thời điểm này lại xuất hiện ở trên xa lộ cao tốc.
Mà có sức cám dỗ không đơn thuần là chiếc xe mới thiết kế tinh mỹ này mà chủ yếu nhất là chủ nhân đang chạy chiếc Porsche, đây là một cô gái thế nào? Xinh đẹp? Mỹ lệ? Thanh thuần? Mốt? Động lòng người? . . . .
Không! Không! Không! Những từ này đều không đủ hình dung vẻ đẹp của cô. Mặc dù bọn họ chỉ thoáng nhìn qua cửa sổ xe, nhưng bóng hình xinh đẹp này đã khắc sâu lại trong đầu, xua đi không được.
Đôi môi mềm tựa như cánh hoa, giống như đang mọng nước. Tròng mắt trong suốt thật sáng ngời và chói lọi, lại đặc biệt long lanh làm say lòng người. Da thịt trắng nõn nà như tuyết tạo nên sự đối lập rõ rệt với đêm tối. Một cánh tay thon tùy ý để lên trên cửa sổ xe, có vẻ lười biếng nhưng cao quý.
Chiếc xe chạy qua mang theo một cơn gió mạnh, lay động mảnh lụa trắng trên vai cô…lung lay làm tăng thêm nét phong nhã.
Bộ áo liền đầm trắng như tuyết vòng quanh vóc người cô khiến người khác sôi máu. Đây cũng là lý do nói cô là tổ hợp của sự thanh thuần và quyến rũ, rõ ràng là có vóc người nóng bỏng nhất trên thế giới, lại có diện mạo và trang phục thanh thuần như bách hợp, nhưng tổ hợp mâu thuẫn này không hề đột ngột, ngược lại càng tăng thêm sức quyến rũ.
Kít. . . . . Kít. . . . . Rầm. . . . .
Hồ Cẩn Huyên thông qua kính chiếu hậu của xe hơi nhìn thấy thảm trạng phía sau, bất đắc dĩ lắc đầu, đây cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như thế này, mỗi lần cô không hóa trang thì luôn gây ra những chuyện ngoài ý muốn, theo lời của những đồng đảng đáng chết của cô thì dáng dấp của cô có thể hại nước hại dân.
Việc này cũng không trách cô được, ai bảo bọn họ ra đường mà ánh mắt cứ nhìn theo, mặc dù cô có lòng đồng tình nhưng cũng không thể dùng sắc đẹp trên người của cô để làm đám đàn ông thối mơ ước tới.
Hồ Cẩn Huyên dùng sức đạp ga, chiếch xe đỏ giống như một cầu vồng phóng nhanh trong đêm tối, bỏ lại những người không tự chủ đi theo phía sau cô.
Cô ấn vào hệ thống điện thoại trên xe, giọng nói ngọt ngào của cộng sự lập tức truyền tới.
"Cẩn, bây giờ cậu đi tới chỗ nào rồi hả?"
"Trên đường cao tốc." Hồ Cẩn Huyên vừa lái vừa nói, không hề giảm tốc độ khi đang nói chuyện với bạn tốt.
"Chậm như vậy? Nói thật, Cẩn, kỹ thuật điều khiển của cậu lùi bước rồi." Thanh âm hơi hài hước của bạn tốt vang lên, không cần phỏng đoán cô cũng biết lúc này đối phương nhất định đang lén nén cười, hoàn toàn tỏ vẻ như đang xem kịch vui.
"Chậm? ! Cậu còn dám nói, không có chuyện sao lại muốn an bài nhiệm vụ buổi tối cho mình? Cậu biết rõ tình huống nhà mình đặc biệt, đừng nói là buổi tối, nếu như ban ngày ra ngoài được cũng là việc có vấn đề, vì để tìm được cơ hội, mình phải từ bên trong leo ra ngoài, xâm nhập hệ thống an ninh công ty của ông xã thân yêu, cố ý chờ anh ấy đi mới len lén chạy đến, mình dễ dàng quá sao? Còn dám nói mình chậm, mình thật xin lỗi ông xã của mình đó. . . ." Mặc dù lúc này đối phương không nhìn thấy mặt mũi của cô, nhưng biểu cảm của cô vẫn rất sinh động, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không có vẻ mặt áy náy chút nào.
"Lại nói kỹ thuật điều khiển của mình như thế nào? không phải cậu đã biết lâu rồi sao? Thế nào? Lại muốn thử lại sao?" Hồ Cẩn Huyên nhướng mày nói, có một phần uy hiếp ở bên trong.
"Không, không, chị hai, kỹ thuật điều khiển của chị giỏi vô cùng, tiểu nhân bội phục!" Cô cũng không dám ngồi xe của Cẩn nữa, nhớ lại lần đó quả thật chính là một cơn ác mộng, có một khoảng thời gian dài, cô ngồi xe đều thấy sợ, tốc độ kia là đang lái xe hay là bắn hỏa tiễn? Cô đã không còn nhớ rõ, cô chỉ biết cả chặn đường cô ói như điên, cả ruột cũng sắp bị ói ra, phát rồ rồi, hình như là có phần hơi quá.
Bất kể từ đây về sau cô tuyệt đối sẽ không ngồi xe Cẩn lái nữa.
"Hừ. . . . Vậy mới phải, trở lại vấn đề chính, mục tiêu của lần này là ai?" Hồ Cẩn Huyên nghiêm túc hỏi, giọng nói hoàn toàn khác giọng nói đùa giỡn vừa rồi, lúc này cô giống như một người lãnh đạo trong bóng tối, toàn thân tràn ngập hơi thở của tử thần.