Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 83: Chương 83: Em chính là thiếu dạy dỗ




Người áo đen thần bí tức giận nhưng lại không thể phát tiết lên cô gái bên cạnh cũng không có chỗ tiêu tán nó ra ngoài, vì vậy dùng chân hung hăng đá Vệ Thanh Nhiên xuống đất, cả người lạnh lùng tức giận.

Cả người Vệ Thanh Nhiên té xuống đất đã không còn cảm thấy đau đớn, hắn lớn chừng này nhưng lần đầu tiên chật vật như vậy, hơn nữa còn ở trước mặt cô gái mình thích. Hắn không phản bác được nhưng người đàn ông đang nổi giận mãnh liệt ở trước mắt là một đối thủ hiếm có, có điều lại khiến hắn đau đầu là hắn chưa từng đắc tội người đàn ông thần bí này đi! Nhưng tại sao lửa giận tại phát trên người, thật sự là khó hiểu.

"Đủ rồi, anh sẽ đá chết hắn." Hồ Cẩn Huyên giựt mạnh người áo đen đang tức giận, lên tiếng kinh hô, đây là đạo lý gì. Bọn họ tới nhà người khác trộm đồ, kết quả còn đánh chủ nhân bể đầu chảy máu. Thế giới này thật đủ ngông cuồng nhưng trọng điểm không phải những thứ này, mà là cô không hy vọng bởi vì bất cẩn trước mắt mà đụng phải phiền toái.

"Thế nào? Em vì hắn? Anh chính là muốn đá chết hắn, tên đáng chết này chẳng những dám đùa giỡn phụ nữ của anh, còn dám ôm em." Nam nhân áo đen thần bí lạnh như băng nói, trong giọng nói vẫn có thể nghe được tính cách trẻ con, khiến Hồ Cẩn Huyên thiếu chút nữa xì ra tiếng. Nếu không phải dựa vào khứu giác biết người đàn ông trước mắt là ai, mà nghe đối phương nói những lời này, đoán chừng cô sẽ cảm thấy nhiễu loạn.

Vệ Thanh Nhiên té xuống đất lại nghe được lời nói của giai nhân, trong lòng không giải thích được. Cho dù hiện tại bị người đánh, anh cũng cảm thấy dị thường vui vẻ. Không nghĩ tới cô gái nhỏ mới quen biết lại đau lòng anh, trong lòng anh thỏa mãn cỡ nào. Nhưng câu tiếp theo của Hồ Cẩn Huyên lại giống như một chậu nước lạnh, dập tắt hoàn toàn hưng phấn trong lòng, khiến anh trực tiếp rớt xuống đáy địa ngục.

"Đá chết hắn, anh sẽ phiền toái, thôi, đi thôi!" Hồ Cẩn Huyên lôi kéo tay người đàn ông thần bí dịu dàng nói, sau đó trực tiếp thoát ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông thần bí nghe Hồ Cẩn Huyên nói, trong lòng nhất thời thanh tỉnh không ít, lửa giận thiêu đốt lý trí, thiếu chút nữa làm chuyện xấu. Người đàn ông trước mắt không phải người bình thường, hắn là nhân vật quan trọng của A thị, giết chết hắn sẽ rước lấy phiền toái rất lớn. Không phải anh không có cách giải quyết những phiền hà này nhưng anh không thích quá phiền toái.

Người đàn ông thần bí ôm Hồ Cẩn Huyên tung người nhảy qua cửa sổ, thủ pháp cực kỳ linh hoạt, giống như một cơn gió, tránh thoát tầng tầng phòng vệ của biệt thự, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Hồ Cẩn Huyên an tĩnh nằm trong ngực người áo đen, tiếu lệ tuấn nhan chẳng những không chút nào sợ hãi, ngược lại còn hứng thú mỉm cười, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác kích thích này.

Cảm thấy cô gái nhỏ trong ngực không nhúc nhích, người thần bí có chút nhíu nhíu mày, lo lắng cô vừa rồi chiến đấu bị thương hay bị kinh sợ, nếu không sao lại an tĩnh như vậy. Một nam nhân quên mất ngụy trang, thoải mái thể hiện tình cảm bình thường của mình.

"Ai nha, không được, em không được, ô ô, em mệt quá." Giọng nói mập mờ ngọt ngào, chọc người toàn thân run lên, nhất là người áo đen trước mắt. Trong mắt anh loé lên tia sáng, thâm thúy giống như muốn đem người hút vào, khiến người ta không biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng dựa vào cách anh nhìn Hồ Cẩn Huyên cũng biết lòng anh.

Hồi lâu sau, người áo đen thần bí nhìn cô gái ngồi chồm hổm trên đất vẫn còn đang thở dốc, thoáng qua lo lắng nhanh chóng tiến lên, ôm cô vào trong ngực. Vừa muốn đem quần áo cô vén lên, trong ngoài kiểm tra một lần, nhưng hiện tại, thời gian và địa điểm còn có thân phận của anh, cho nên anh chỉ có thể đơn giản kiểm tra bên ngoài cô một lần. Khi nhìn thấy vết bầm trên đầu gối thì tức giận hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tia đau lòng thoáng qua, dịu dàng vuốt vuốt chân cô.

"Đừng lo lắng, không đau ." Hồ Cẩn Huyên thấy người áo đen nhíu chân mày, cười cười đưa tay nhỏ bé vuốt ve chân mày anh. Vì để anh yên tâm, cô gạt anh, thật ra chân cô bị Vệ Thanh Nhiên đá trúng đau gần chết nếu không phải lúc ở thư phòng không thể kêu thành tiếng, có lẽ cô đã không thể kìm hãm mà rơi nước mắt, cả đời Hồ Cẩn Huyên sợ nhất chính là đau đớn, thật buồn cười! Làm một sát thủ lại sợ đau, nói ra ai tin, nhưng người thần bí trước mắt không những tin còn nhớ rõ tất cả mọi thứ của cô.

". . . . . ." Người thần bí giúp cô vê chân, tay có chút dừng lại, sau đó giống như nghĩ đến điều gì, một cỗ muộn khí nháy mắt xông đến. Anh im lặng ngừng tay, xoay người đi về trước, anh không quên giờ phút này mình đối với cô chỉ là một người xa lạ, vậy mà cô lại dám nói chuyện dịu dàng như vậy. Thật tức chết anh, là anh dạy dỗ không tốt mới có thể khiến cô gái nhỏ này ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, người thần bí càng nghĩ càng buồn bực.

"A, anh đừng đi nhanh như vậy, chờ em một chút!" Hồ Cẩn Huyên thấy người thần bí có vẻ tức giận thì nhất thời không giải thích được, cô lại làm sai chuyện gì. Anh lại đột nhiên tức giận xoay người không để ý tới cô, chẳng lẽ anh không biết cô là bệnh nhân sao? Chân cô vẫn còn rất đau đấy.

"Này, anh làm sao vậy? Tức giận?" Hồ Cẩn Huyên chịu đựng chân bị thương, bước nhanh theo anh, vừa đi vừa hô. Là ai nói lòng phụ nữ sâu như kim dưới đáy biển, tâm đàn ông cũng là kim dưới đáy biển, thời thời khắc khắc cũng không giải thích được, làm người ta đoán không ra.

"Ai nha, thật là đau!" Hồ Cẩn Huyên kêu một tiếng, nhất thời ngồi xổm người vuốt chân bị thương, một mắt len lén liếc người đàn ông trước mặt. Quả nhiên cô đoán không sai, người trước mắt vừa mới dị thường tức giận nghe cô kêu đau, lập tức xoay người đi tới chỗ cô, trong mắt có lo lắng rõ ràng.

"Thế nào? Nơi nào đau?" Người thần bí nóng nảy nói, đôi tay cởi giày cô muốn nhìn đến tột cùng còn chỗ bị thương nào anh chưa phát hiện, hoặc là vết thương có vấn đề không.

"Nơi này thật là đau." Hồ Cẩn Huyên lôi kéo tay anh đặt trước ngực, chu môi đỏ mọng, uất ức nói, trong lòng lại sướng ngất trời, ai bảo anh không để ý cô nên cô phải sử xuất khổ nhục kế, chỉ là kế này đối với anh vẫn cực kỳ hữu dụng.

"Tim đau? Vô duyên vô cớ làm sao đau tim đây?" Một người đàn ông lo lắng quá mức giờ phút này toàn bộ suy nghĩ đều đặt trên người cô, lầm bầm lầu bầu nói, dĩ nhiên không nhìn thấy khóe miệng cô lúc này đang giảo hoạt mỉm cười.

Người thần bí dùng bàn tay tô giúp cô xoa tim, muốn cô giảm bớt thống khổ, giọng nói vẫn dịu dàng cô còn đau không. Bộ dáng gấp gáp mà quan tâm dịu dàng khiến trong lòng Hồ Cẩn Huyên có cảm giác tội ác, cô hoài nghi có phải mình làm sai hay không, dùng khổ nhục kế lừa gạt người đàn ông của mình, nhìn khuôn mặt anh lo lắng, trong lòng cô ngọt ngào cực kỳ đồng thời cũng tự trách.

"Còn đau sao?" Người thần bí giúp cô xoa tim, dịu dàng nói, chẳng lẽ tim cô có vấn đề, chuyện này cũng có thể. Không được, sau khi về anh nhất định phải tìm bác sĩ gia đình khám cho cô.

". . . . . ." Hồ Cẩn Huyên sững sờ đến trầm mê nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, trong mắt xông lên nồng đậm hạnh phúc cùng cảm động, còn có một tia tự trách, không hề nghe câu hỏi của anh.

Người thần bí không nghe được câu trả lời, nghi ngờ ngẩng đầu lên, không nghĩ tới sẽ thấy một đôi mắt sáng rỡ, con ngươi chân tình nhìn không sót gì.

Người thần bí nhất thời cảm giác mình bị người khác đùa giỡn. Đáng chết, vấn đề không phải anh bị đùa giỡn mà là cô lại dám cầm tay một nam nhân xa lạ đặt trên lồng ngực còn bộ dáng làm nũng, điều này khiến đang ghen ghét nổi điên. Mặc dù trước mắt là mình nhưng giờ phút này anh không phải trong bộ dáng bình thường, đối với cô mà nói chính là một người hoàn toàn xa lạ, anh tức giận đứng lên muốn đi.

"Thân ái, anh tức giận?" Hồ Cẩn Huyên nhìn ánh mắt phức tạp, trong lòng nhất thời cả kinh có phải mình chơi quá mức hay không. Trong nháy mắt kéo cánh tay anh làm nũng hỏi, một người đàn ông yêu mình như vậy, hơn nữa mình cũng yêu anh, cô không muốn anh không để ý tới cô.

"Đáng chết, em nói cái gì?" Người thần bí nhất thời nổi giận dừng bước lại, nhìn cô gái trước mắt, thân ái, anh không nghe lầm đi! Cô lại dám gọi một người đàn ông xa lạ là thân ái, tiểu nữ nhân to gan thuần túy chính là muốn tức chết anh sao?

"Anh tức giận?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ mình nói gì khiến anh tức giận sao? Dường như không có a, nhưng lửa giận người đàn ông trước mắt này rốt cuộc từ đâu mà đến?

"Không phải câu này" Người thần bí thở phì phò nói, bây giờ anh thật sự muốn giết người, nóng nảy tới dị thường, khiến khí thế Hồ Cẩn Huyên yếu đi, dù sao cũng do cô lén bỏ trốn nên không trách được việc anh sẽ nổi giận, chỉ mong sau khi anh tức giận đừng không để ý đến cô là tốt rồi.

"Thân ái?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ lên tiếng nói, cô vừa nói đúng là hai câu này, nhưng người trước mắt giống như so với trước càng thêm tức giận.

Người thần bí nghe cô nói, giận đến ngực chấn động, hơi thở gấp gáp bình ổn cơn giận của mình, anh đoán nếu một ngày anh chết, chính là bị cô làm tức chết, cô gái này không phải chỉ thiếu dãy dỗ bình thường.

"Ông xã, anh không sao chớ!" Anh không xảy ra chuyện gì chứ! Đả kích quá lớn? Nếu không tại sao bộ dáng giống như phát bệnh tim, để cho cô rất lo lắng.

"Ông xã? Đáng chết, em còn dám kêu ông xã, em muốn tức chết anh phải không?" Người thần bí nổi giận gầm lên một tiếng, giống như một con báo đang giận dữ nhưng vẫn chịu đựng tức giận, để phòng ngừa tổn thương người trước mắt, anh không biết mình có thể chịu được tức giận bao lâu nữa, trước đó lúc bộc phát tốt nhất anh nên nhìn thấy cô.

"Không gọi ông xã vậy kêu là gì? Thân ái? Thần? Thẩm Dật Thần? Darkl¬ing?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ liên tiếp nói nhiều cái tên thân mật, cô ở nhà gọi anh là ông xã, anh cũng không có ý kiến hơn nữa còn rất vui mừng, thế nào ra ngoài liền thay đổi rồi, quái lạ! Quái lạ!

Nghe cô gọi, khóe miệng người thần bí rút gân, trong mắt lóe lên hoang mang, thì ra cô đem anh ra đùa bỡn, cô đã sớm biết anh là Thẩm Dật Thần, còn hại anh ăn dấm của mình mà không giải thích được, thật là tiểu nữ nhân bướng bỉnh. Chỉ là cô nhận ra mình lúc nào, bộ dáng này cho tới bây giờ chưa có ai nhận ra.

Người thần bí vén khăn che mặt màu đen, lộ ra gương mặt trơn bóng trắng nõn, góc cạnh rõ ràng lạnh lùng, sống mũi thẳng, môi đỏ mọng hấp dẫn, gương mặt như thần tiên như vậy chỉ có thể là Thẩm Dật Thần.

Thẩm Dật Thần nhìn khóe miệng cô gái trước mắt vẫn mỉm cười, nhất thời bá đạo ôm cô vào trong ngực. Môi đỏ mọng khêu gợi hung hăng áp xuống đôi môi đầy đặn mà khéo léo của cô, không ngừng mút thỏa thích, mang theo sự bá đạo cuồng dã, môi lưỡi tùy ý dây dưa. Từ khẽ hở răng ngọc lúc tiến vào, cường hãn công chiếm mỗi tấc không gian, giống như phải đem cô nuốt vào. Thẩm Dật Thần giờ phút này hung hăng đòi hỏi cô, tựa hồ trừng phạt hành động bướng bỉnh của cô. Trong đêm tối, mơ hồ có thể thấy hai bóng dáng kiều mị đang mãnh liệt ôm nhau, xung quanh xông lên trận trận nồng tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.