Liên Y Na xa xa đã thấy Thẩm Dật Thần đi ra từ thang máy chuyên dụng, cô mừng rỡ lập tức đi nghênh đón.
Khi cô nhìn thấy trong ngực anh ôm một cô gái, khuôn mặt mỉm cười trong nháy mắt cứng ngắc, cô cứ ngây ngốc tại chỗ, sững sờ nhìn một nam một nữ trước mặt trò chuyện với nhau thật vui, không khí ấm áp bao trùm giống như không ai có thể xen vào thế giới của họ. Trong đó người đàn ông chính là tổng giám đốc của đại nhân của cô, là người cô thầm mến bao lâu nay.
Nhưng ai có thể nói cho cô biết, tổng giám đốc cũng sẽ cười, cũng có thể dịu dàng như thế. Cô cho tới bây giờ mới biết những thứ này, nhưng đối tượng anh thâm tình không phải là cô, cô gái trong ngực anh là ai? Vì sao cưng chiều cô ấy như vậy? Là tình nhân? Người yêu? Hay là vị hôn thê? Liền Y Na đè xuống chua xót trong lòng, nghiêm túc quan sát Hồ Cẩn Huyên.
Mày liễu nhàn nhạt được chăm sóc cẩn thận, lông mi dài vụt sáng giống hai bàn chải nhỏ, một đôi mắt to, sáng, xinh đẹp đến chói mắt, linh động có hồn, giống như không lúc nào tắt.
Da thịt nõn nà trắng như tuyết cùng đêm tối tạo thành sự đối lập rõ rệt, sống mũi kiên nghị thẳng tắp, mang theo nét xinh xắn đặc biệt của phái nữ, môi anh đào mềm mại như hồng thạch trong suốt, bóng mịn làm cho người ta say mê.
Mái tóc dài đen nhánh dịu dàng chảy xuống, nhảy múa theo từng cơn gió trên đôi vai tuyết trắng của cô, giống như tinh linh ban đêm, chiếc váy trắng đem vóc người hoàn mỹ của cô hoàn toàn hiển lộ ra, có trồi có lõm.
Dung nhan mỹ lệ làm cho người ta ghen tỵ, vóc người làm cho người ta điên cuồng, khí chất cao quý làm cho người ta trầm mê, tất cả mọi thứ trên người cô gái đối diện đều khiến Liên Y Na cảm thấy không đất dung thân cho mình, cảm giác toàn thân lạnh như băng, trước kia cô cao ngạo với bề ngoài, dáng người của mình nhưng so với cô gái trước mặt này không còn ý nghĩa gì rồi.
Khi Liên Y Na quan sát Hồ Cẩn Huyên, Hồ Cẩn Huyên cũng không biến sắc quan sát cô, không phải quan sát tình địch mà bởi vì đối phương không ngừng biến hóa sắc mặt, khiến cô cảm thấy nghi ngờ thôi.
Từ khi bọn họ ra khỏi thang máy, Hồ Cẩn Huyên đã nhìn thấy khuôn mặt mừng rỡ của cô gái này nhưng sau đó nụ cười mị hoặc của đối phương chợt trở nên khổ sở, thẳng tắp dừng ở đó, không cần tới gần cũng có thể cảm thấy thân thể cô cứng ngắc, Hồ Cẩn Huyên đảo mắt nhìn cẩn thận người đàn ông đang ôm mình, trong mắt có tia sáng loé qua.
Hồ Cẩn Huyên không thể không nói cô gái trước mắt mặc dù không xinh đẹp, trang điểm tinh xảo che giấu thiếu sót trên mặt nhưng cô rất giỏi lợi dụng ưu điểm bản thân, ánh mắt tản mát ra sự tự tin của những người phụ nữ nhiều kinh nghiệm.
Chỉ là cô gái này lộ ra ánh mắt yêu say đắm với ông xã nhà cô có phải quá lộ liễu không, cô không nhìn thấy anh là người đã có chủ rồi sao? Hồ Cẩn Huyên nhíu mày, còn có ông xã thân ái sẽ không chậm lụt đến mức không cảm ứng được ánh mắt nóng rực của cô ấy sao!
Chỉ là không cảm ứng được. . . . . . Không muốn cảm ứng? Chỉ có chính anh biết.
Thẩm Dật Thần ngay cả một ánh mắt cũng không cho Liên Y Na, mắt nhu tình nhìn cô gái nhỏ trong ngực, ôm Hồ Cẩn Huyên đi qua trước mặt cô, trực tiếp tới phòng làm việc tổng giám đốc, cánh cửa ngăn cách tầm mắt khổ sở của người đứng bên ngoài.
Thẩm Dật Thần ôm Hồ Cẩn Huyên tới ghế salon bằng da màu rám nắng của Italy trong phòng làm việc, mong đợi mở hộp giữ ấm cô mang tới, nhìn thấy những món ăn quen thuộc, trong mắt mỉm cười sắc sâu hơn.
"Thế nào? Món ăn không phù hợp khẩu vị của anh sao?" Hồ Cẩn Huyên dò hỏi, trong giọng nói khó có thể đè nén khẩn trương.
"Không có, anh rất thích, nhìn thật ngon, quả nhiên quản gia biết rất rõ khẩu vị của anh." Thẩm Dật Thần nhìn món ăn bình thường trước mắt, không nói nên lời, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười cưng chiều, cầm đũa gắp từng món trong hộp giữ ấm, từ từ nhâm nhi thưởng thức.
"Hương vị thế nào?" Hồ Cẩn Huyên nhìn anh, mong đợi nói.
Cô đã thử qua rồi, mùi vị rất bình thường, so với đầu bếp trong nhà cũng không thể đơn giản hơn quả thật chính là rất khác, nhưng điều này cũng không thể trách cô, cô mới bắt đầu học nấu ăn thôi làm không tốt cũng không kỳ quái, huống chi người đàn ông trước mắt ăn vô số sơn trân hải vị, cô vốn cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, tối hôm qua anh ngoài ý muốn ăn ba chén cơm, hoàn toàn bởi vì quá đói.
Thẩm Dật Thần nhìn ánh mắt mong đợi của cô một chút, cười cưng chiều nói: "Ừ, vô cùng ngon, là món ngon nhất anh từng ăn."
Món ăn trước mắt tuy bình thường, nhưng để lại trong lòng anh ngọt ngào dị thường, bởi vì đây là cô tự mình làm, nhìn món này cùng món tối qua tương tự nhau, nhìn ánh mắt cô mong chờ anh như thế nào lại không đoán được ý tưởng nho nhỏ của cô, huống chi anh không quên được hương vị đặc biệt kia... Mùi vị để cho anh trầm mê, đây là mùi vị đặc biệt của cô.
" Kia, ăn ngon sao?" Hồ Cẩn Huyên nhìn vẻ mặt khoa trương, không tin đoạt lấy chiếc đũa trong tay anh gắp một miếng, từ từ thưởng thức, nhưng nếm tới nếm đi đều là mùi vị bình thường không có gì đặc biệt, cô nghi ngờ nhìn Thẩm Dật Thần, anh chẳng lẽ đánh mất vị giác?
" Ánh mắt kia là sao?" Thẩm Dật Thần tà mị cười một tiếng, đem cô ôm tới trong ngực, ngồi trên đùi anh, cưng chiều điểm một cái trên mũi nhỏ.
"Cái đó…. anh xác định vị giác của anh vẫn còn?" Hồ Cẩn Huyên xanh lưỡi dò hỏi, không phải cô không tự tin nhưng cái này bình thường cực điểm, sao có thể vừa miệng đại tổng giám đốc như anh a.
"Dĩ nhiên, em nếm thử một chút đi?" Thẩm Dật Thần ngụ ý nói, đem miệng tới trước mặt cô, trong mắt không che giấu nhu tình cùng yêu say đắm.
Không khó cảm thấy môi anh càng lúc càng gần, hơi thở quen thuộc này bao lấy Hồ Cẩn Huyên, làm cô sinh ra loại cảm giác an toàn ——
"Anh ——" cô hé môi anh đào, vừa định hỏi anh nếm thế nào, lại thấy anh cúi người xuống, bao trùm môi đỏ mọng nũng nịu của cô. . . . . .
Lần này hôn không giống với trước kia, so với lửa nồng đậm, lần này hôn rất dịu dàng, môi mỏng cương nghị của anh như chuồn chuồn lướt nước rơi trên bờ môi của cô, một chút ngứa, khiến cô có khát vọng muốn lấy nhiều hơn, môi của anh dần dần dời xuống. . . . . .
Từng điểm từng điểm chạm khẽ ở vành tai nhạy cảm của cô, cảm giác ấm áp giống như điện giật khiến cả người cô trở nên cứng ngắc, cô có thể cảm thấy biến hóa kịch liệt trên người anh ——
"Thần. . . . . ."
Cô vừa định mở miệng nói anh không nên lộn xộn, lại bị lưỡi anh đã sớm chờ sẵn công chiếm đi vào, dẫn đạo cái lưỡi thơm tho của mình phiên phiên khởi vũ, bàn tay sau lưng càng ngày càng dùng sức, tựa hồ muốn đem cô xâm nhập vào trong cơ thể anh.
Hô hấp của cô trở nên dồn dập, vô lực thừa nhận anh xâm lược.
Ý thức được cô sắp mất đi hít thở, Thẩm Dật Thần mới lưu luyến tạm thời buông môi cô ra, đầu ngón tay ấm áp chống khẽ trên bờ môi cô, phía trên đã sớm dính đầy hơi thở của mình. . . . . . .
Anh thích như vậy ——
"Ừ, rất ngọt! Giống món ăn kia, ăn thật ngon, đều có mùi vị của bảo bối." Thẩm Dật Thần chỉ chỉ hộp giữ ấm bên cạnh, khàn khàn nói nếu như không phải thời gian, địa điểm không đúng, anh nhất định ‘muốn’ cô.
Hồ Cẩn Huyên nằm trong ngực anh, nghe những lời này của anh mới hiểu được anh muốn chứng minh vị giác của mình vẫn còn, mắt đột nhiên chuyển một cái, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, hung tợn nói: "Anh trêu em, anh ngay từ đầu đã biết em làm những món này, phải không?"
"Anh không nói không phải bảo bối làm món ăn" Thẩm Dật Thần vô tội nói, làm một đại thương nhân bảo bối muốn cùng anh chơi chữ, sao có thể là đối thủ của anh.
Hồ Cẩn Huyên nghe vậy, gương mặt tức giận phình to, rất đáng yêu, khiến Thẩm Dật Thần không nhịn được lại muốn trêu chọc cô.
Anh vừa rồi rõ ràng nói cái gì ‘vẫn là quản gia hiểu rõ khẩu vị của anh nhất ’, không phải anh nói quản gia làm món ăn,nhưng cô có thể nói gì, ai nói ăn vạ là quyền lợi của phụ nữ, theo cô đàn ông cũng vận dụng rất tốt, tựa như người đàn ông trước mắt, người khác không nhìn làm sao biết đường đường một đại tổng giám đốc cũng lại lúc phúc hắc như vậy, Hồ Cẩn Huyên thở phì thầm nghĩ.
"Bảo bối tức giận sao? Đừng tức giận, chúng ta cùng nhau ăn." Thẩm Dật Thần cười hì hì cầm hộp giữ ấm của cô, anh không muốn cô giận anh nếu không buổi tối thua thiệt chính là mình.
Hồ Cẩn Huyên nhìn thức ăn anh đưa tới, cô rõ ràng mới ăn điểm tâm nhưng nếu không ăn, anh nhất định sẽ cho là cô giận dỗi không chừng chút nữa lại dùng chiều gì tới dụ dỗ cô, nhìn vẻ mặt nhiệt tình của anh, cô không tiện cự tuyệt nhưng không thể ăn nổi, cô thật rất no, cô thấy mình như chết không sờn nhắm mắt lại, ăn món anh đưa tới.
"Ha ha ha. . . . . ." Thẩm Dật Thần nhìn động tác tức giận của đứa bé này, cười khẽ một tiếng lúc này mới yên tâm ăn, vừa ăn còn không quên gắp cho cô.
Ăn hai cái, Hồ Cẩn Huyên rốt cuộc cũng kiên trì không nổi nữa.
"Em no rồi, anh từ từ ăn." Cô nũng nịu nói, sau đó tránh thoát ngực anh.
Nghe vậy, Thẩm Dật Thần cũng không miễn cưỡng, nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay ôm chặt thân thể mềm mại của cô, để cô làm chuyện mình thích, mà anh tiếp tục ăn bữa trưa tình yêu của mình.
Hồ Cẩn Huyên từ từ quan sát phòng làm việc trước mắt mang theo không khí trang nghiêm, rất giống phong cách của anh, cửa sổ sát đất bên cạnh để một bàn làm việc lớn, phía trên chất rất nhiều văn kiện, bên cạnh bàn làm việc chính là bộ sa lon bằng da màu rắm nắng của Italy và khay trà.
Ghế sa lon chính diện có thể xem như mô hình thu nhỏ của Đồ Thư Quán rồi, mấy giá sách thật to sắp hàng chỉnh tề, phía trên bày đầy các loại sách, trên vách tường khí còn có mấy bức thư pháp khiến phòng làm việc có một loại ý vị thư hương.
Hồ Cẩn Huyên xẹt qua giá sách, từ từ nhìn những quyển sách chỉnh sách, 《chiến tranh mềm, 《 vượt qua khủng hoảng 》, 《tái tạo công ty 》. . . . . .
Cô nghi ngờ sách trên giá cơ hồ đều liên quan đến kinh doanh, tiện tay rút một quyển, nhẹ nhàng mở ra, bên trong ghi lại rất nhiều bút ký, những thứ kia đều là nét chữ cô quen thuộc nhất, thuộc về bút tích của anh, cô đặt quyển sách lại chỗ cũ, lấy ra một quyển khác, chữ viết rậm rạp chằng chịt giống nhau, cô trả về, rút một quyển nữa, lặp lại như thế nhiều lần, phát hiện tất cả đều đều đầy bút ký.
Nhiều sách như vậy anh đều nhìn qua? Xem ra sau lưng thành công của anh nhất định ăn thật nhiều khổ sở, Hồ Cẩn Huyên nhìn gương mặt đang ăn hạnh phúc của người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, trong mắt có đau lòng, tựa hồ cảm ứng lẫn nhau, Thẩm Dật Thần ngẩng đầu lên xuyên qua giá sách cưng chiều nhìn cô gái nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, nhu tình cười một tiếng, nháy mắt phong hoa, đốt cháy tròng mắt của cô.
Thu hồi tròng mắt, áp chế nhịp tim trong lòng đang bùm bùm nhảy lên kịch liệt, Hồ Cẩn Huyên tiện tay rút một quyển sách 《 Lang Đồ Đằng 》rồi tựa vào giá sách từ từ đọc, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu trên người cô, hài hòa như vậy.