Trong lương đình ở biệt thự, Hồ Cẩn Huyên thích ý nằm trên ghế quý phi, tay phe phẩy cây quạt, lỗ tai nghe tiếng nước chảy từ núi giả cách đó không xa hoà với tiếng chim trên cành, nhìn rừng hoa phong phú, mắt khẽ híp lại thoải mái ngủ thiếp đi. Chuyện thoải mái nhất thế giới cũng chỉ được như thế, nếu như không phải còn chuyện chưa rõ giờ phút chắc cô đã ngủ thiếp đi.
Đã một tuần từ bữa tiệc lần trước, Nhiếp Phong không có chút động tĩnh, theo suy đoán của cô giữa những thương nhân thông minh không phải đều có sức hút lẫn nhau sao? Thế nào Nhiếp Phong vẫn chưa tới tìm thân ái nhà cô đây? Quá kỳ quái rồi, cô cũng đã hỏi ông xã Nhiếp Phong có đi tìm anh không, kết quả anh buồn bực nói một câu ‘không có’, sau đó tựa như con thú hoang đem cô hủy vào trong bụng, không để cho cô kịp la lớn trong lòng, quả thật vì hoàn thành nhiệm vụ mà ngay cả bản thân cũng cho mất, lỗ vốn, làm cô từ đó không dám hỏi anh câu nào.
Giờ phút này người nào đó đang suy nghĩ nát óc nguyên do tại sao hai ngừoi đàn ông ưu tú giống nhau lại không trở thành bạn tốt. Nguyên nhân lớn nhất là vì một sự tồn tại của một người phụ nữ, sức quyến rũ lực quá lớn, hai người đàn ông ưu tú đều có chút khuynh đảo chỉ là nếu người nào đó biết sự thật, đoán chừng lại phải “tự sướng” một lần.
"Phu nhân, nước trái cây của cô." Nữ quản gia cười híp mắt đưa ly nước trái cây tới trước mặt cô, cắt đứt trầm tư của cô, phụ nữ có người yêu quả thật càng ngày càng đẹp, da phu nhân càng lúc càng mềm mịn, ông chủ càng hạnh phúc, xem ra rất nhanh sẽ có Tiểu chủ tử rồi, nghĩ đi nghĩ lại, quản gia mỉm cười, con mắt sắc càng thêm sâu.
"Cám ơn a." Hồ Cẩn Huyên cầm nước trái cây, vui sướng hút một hơi, cả người mát lạnh, đầu óc cũng thông suốt.
"Tôi không sao, cô đi làm việc đi!" Hồ Cẩn Huyên mặt cười nói rồi đổi một tư thế nằm thoải mái hơn, cô biết ông xã lo cô mệt cho nên chuyện gì cũng không cho cô làm. Một cách tự nhiên, phần lớn công việc vốn thuộc về nữ chủ nhân là cô cuối cùng lại giao cho Quản gia, mà cô chỉ cần hưởng thụ cuộc sống, nói thật, trong lòng cô cũng có một chút băn khoăn, chỉ là người quản gia này rất dễ nói chuyện, hoàn toàn coi cô như con gái mình, nếu không phải khi còn bé đã tận mắt nhìn thấy mẹ chết, cô còn tưởng rằng người trung niên này chính là mẹ cô đấy.
"Được, phu nhân nếu có chuyện gì thì gọi tôi, cái pager này tôi để ở đây." Quản gia đem một pager công nghệ cao màu hồng đặt trên tượng đài điêu khắc, nhìn mặt nữ chủ nhân thích ý bà khẽ mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
"Quản gia, bà nghĩ dưới tình huống nào hai người đàn ông ưu tú giống nhau sẽ không trở thành bạn tốt?" Hồ Cẩn Huyên đột nhiên hỏi khi quản gia vừa bước mấy bước, cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ cho nên muốn nghe ý kiến của quản gia một chút, tuổi quản gia lớn hơn cô có lẽ đã nhìn thấu cuộc đời, sẽ hiểu đạo lý trong đó không chừng.
"Tại sao phu nhân hỏi như thế?" Quản gia xoay người nghi ngờ nói, cũng trả lời ngay vấn đề của cô, chẳng lẽ vẻ mặt nghi ngờ của phu nhân là tại nghĩ cái này? Chỉ là hai người đàn ông ưu tú là ai? Là ông chủ? hay là người phu nhân tưởng tượng?
"Ah, không biết thì thôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút." Hồ Cẩn Huyên cười nói, xem ra Quản gia cũng không biết, chuyện này càng ngày càng phiền toái.
"Hai người đàn ông ưu tú giống nhau sẽ không trở thành bằng hữu có ba trường hợp, loại thứ nhất là tính tình bất đồng, loại thứ hai chính là quá ưu tú, rất dễ dàng trở thành đối thủ; về phần loại thứ ba, tôi xem trong phim truyền hình, đó chính là hai người đàn ông này đồng thời yêu một người. Bọn họ sẽ vì người phụ nữ này trở thành tình địch, thật ra còn có rất nhiều nguyên nhân khác, chỉ là trước mắt tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi!" Quản gia hồ hởi nói, giọng nói hiền lành có tác dụng trấn an lòng người, mặc dù không biết tại sao cô lại hỏi như vậy nhưng bà vẫn là đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra, hi vọng có thể giúp được cô.
"Như vậy sao? Quản gia nói rất đúng, thế gian này thứ gì cũng có thể nắm giữ, nhưng lòng người thì không, tôi cứ cho rằng trong chuyện này có gì rối rắm, lại quên một số việc căn bản không có lý do, tựa như hai người đàn ông ưu tú tại sao không thể trở thành bạn bè. Cũng có thể là không có lý do gì, chỉ vì người trong cuộc không muốn." Nghe Quản gia nói chuyện trong lòng Hồ Cẩn Huyên nhất thời sáng ngời, không biết Quản gia có nghe hiểu cô đang nói gì không, chỉ là muốn nói ra suy nghĩ trong lòng, hiện tại trong lòng của cô đã sáng tỏ.
Xem ra, nếu Nhiếp Phong không tìm Thần, cô sẽ phải chủ động xuất kích, muốn thuận lợi tiến vào biệt thự nhà anh ta, cô có biện pháp, mấy ngày nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chờ tinh thần thoải mái sẽ tác chiến.
"Phu nhân nói đúng." Quản gia nghe cô chủ này thao thao bất tuyệt, trong lòng tràn đầy ý kính nể, chẳng những mỹ lệ hơn nữa trí khôn hơn người, khó trách ông chủ yêu cô đến tận xương tuỷ, cô gái tuyệt sắc như vậy sao lại có người không yêu chứ.
"Không sao, không hổ là Quản gia, tùy tiện nói đã giúp tôi giải quyết thắc mắc mấy ngày nay." Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt vung tay lên, có thể thấy được tâm tình của cô tốt hơn rất nhiều.
"Có thể giúp phu nhân giải khốn là tốt rồi, tôi đi làm việc." Quản gia cười nói, sau đó nhẹ nhàng rời đi. Đừng xem mấy vị phu nhân được gọi là thoải mái rộng rãi nhưng thực ra thường xuyên làm khó người làm, phu nhân nhà bà là ngừoi phụ nữ đẹp nhất lại tốt bụng, cho tới bây giờ cũng không tùy ý mắng người làm, trợ giúp người khác như chuyện thường, ở trong mắt của cô tựa hồ không có phân chia cấp bậc, dáng vẻ này khác hẳn mấy vị phu nhân rộng rãi, cả ngày hướng người làm hô ngày uống đất, đối đãi với người làm chưa từng có sắc mặt tốt. Cũng bởi vì cái này, phần lớn người giúp việc mới không sợ ông chủ, nếu như họ không làm chuyện lớn gì thì có phu nhân ở phía trên giúp họ chịu trách nhiệm.
Hồ Cẩn Huyên cầm nước trái cây hút một hơi thật sâu, khẽ nhìn về phía muôn hoa khoe sắc bên cạnh, trong mắt nụ cười sâu hơn, gió nhẹ nhàng thổi, tiếng nước chảy trên núi giả, tiếng chim vang dội, nhìn một chút, mí mắt cô càng ngày càng nặng, bất tri bất giác cứ như vậy đã ngủ say.
"Ưhm. . . . . . Đừng làm rộn. . . . . ." Hồ Cẩn Huyên đang ngủ nói thầm một tiếng, sau đó giơ giơ tay nhỏ bé rồi lại tiếp tục ngủ, ngủ ở đình nghỉ mát thật thư thái, cô cũng không muốn nhúc nhích.
"Ưhm. . . . . . ." Hồ Cẩn Huyên khẽ nhíu lông mày, cái gì đó làm bên má cô rất nhột, trong lòng mắng to là ai đáng ghét như vậy, lúc cô ngủ thoải mái nhất lại quấy rầy, chẳng lẽ không biết cô rất khó tính khi rời giường sao? Đợi cô tỉnh ngủ, cô không phạt người kia quét dọn đại sảnh, cô không phải họ Hồ.
"A. . . . . . Quỷ a!" Cảm thấy sức nặng trên người, Hồ Cẩn Huyên cho là quỷ áp giường, kêu lên một tiếng, trong nháy mắt tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn ‘vật nặng’ngăn chận cô.
"Anh là quỷ? Hả?" Thẩm Dật Thần gạt gạt mày đẹp, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, vẻ mặt ngụ ý nếu cô không giải thích chờ chút nữa sẽ có người chịu.
Anh chỉ là thích dính chung với cô vì vậy hóa động lòng thành hành động thật, anh cũng làm như vậy, đè trên người cô thật chặt, nghe hơi thở thuộc về cô nhưng cô dám nói anh là quỷ, trên thế giới này anh anh tuấn tiêu sái như vậy lại là quỷ sao? Anh quá thất bại.
"Không phải, em không nói anh, thân ái làm sao có thể sẽ là quỷ, em chỉ là gặp ác mộng, đúng, gặp ác mộng." Hồ Cẩn Huyên cười hì hì nói, còn mơ mơ màng màng ôm cổ anh, giờ phút này người nào đó hoàn toàn không chú ý tới tư thế mập mờ này.
"Vậy bây giờ rốt cuộc đã tỉnh rồi hả?" Giọng nói khêu gợi của Thẩm Dật Thần trong nháy mắt lần nữa vang lên, hương thuần như rượu ngon, thanh âm tuyệt vời như đàn vi-ô-lông-xen, còn có một sự đắc ý, anh giờ phút này cười đến gian tà, nhìn bộ dạng anh giống hệt hình tượng “quỷ” như cô nói lúc nãy, hiện tại lại đang đè trên người cô, chỉ là cô không dám nói thêm gì nữa.
"Anh về lúc nào?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ đẩy thân thể anh một cái, rồi đứng dậy nhưng tên nào đó không hợp tác, vẫn dùng ánh mắt cưng chiều thâm tình mà nhìn cô giống như muốn cô khảm vào trong ngực.
"Lúc em nói em không mang họ Hồ, chỉ là không phải họ Hồ cũng không có gì không tốt nhỉ? Anh nghĩ họ Thẩm cũng tốt lắm, cái gọi là gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, Thẩm Cẩn Huyên, vẫn dễ nghe hơn, anh thích." Thẩm Dật Thần nói một mạch, thật ra anh quay về lâu rồi, cứ như vậy trơ mắt nhìn cô ngủ, còn không ngừng suy đoán trong mộng cô có nghĩ đến mình, cuối cùng anh rốt cuộc chịu không nổi cô độc một người cho nên không nhịn được lay tỉnh cô, chỉ là sau khi anh ác khí một phen, lại dùng tóc vẽ khuôn mặt cong cong của cô.
Nghe cô nói mớ trong cơn ngủ mơ, anh nhịn không được muốn cười to ra tiếng, thì ra cô còn có mặt đáng yêu như vậy, không mang họ Hồ vậy hãy theo họ Thẩm của anh, cho cô vào dòng họ mình, anh mừng rỡ giơ hai tay tán thành.
"Không đứng đắn." Hồ Cẩn Huyên cười sẳng giọng, Thẩm Cẩn Huyên, không hiểu sao anh lại nghĩ ra được, nếu để đám bạn của cô biết không chừng lại cười cô mấy ngày mấy đêm, chỉ là từ trong miệng anh nói ra, thật đúng là để cô cảm thấy vô hạn ngọt ngào, chẳng lẽ phụ nữ cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt? Nhưng trong lòng cô lặp lại cái tên Thẩm Cẩn Huyên này, phát hiện cũng hay, chỉ là cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
"Anh nói thật, chỗ nào không đứng đắn, hả?" Thẩm Dật Thần đem khuôn mặt anh tuấn vô hạn đến trước mặt Hồ Cẩn Huyên, mũi chạm mũi, miệng dán miệng, hết sức thân mật, giọng nói hấp dẫn trầm thấp trong nháy mắt trở nên khêu gợi, hơi thở ấm áp phả trên gương mặt cô, chọc gò má trắng nõn trong nháy mắt phủ một tầng phấn hồng, đẹp mắt cực kỳ, ánh mắt người nào đó thiếu chút nữa choáng váng.
Giờ phút này tư thái hai người là nam trên nữ dưới trong rất mập mờ, từ xa nhìn lại, giống như đang làm chuyện thân mật.
"Đã dậy rồi, nặng quá, em nói không đứng đắn chính là không đứng đắn." Hồ Cẩn Huyên đẩy thân thể cường tráng của anh một cái, gắt giọng, người đàn ông này không phải muốn ở nơi này làm chuyện thân mật? Không cần a, trong lòng cô hô to một tiếng nhưng thanh sắc trên mặt lại bất động, cô không muốn ở chỗ này biểu diễn xuân cung đồ sống, hơn nữa bây giờ là ban ngày.
Thẩm Dật Thần nghe cô ăn vạ, trong mắt nâng lên nụ cười cưng chiều, khẽ lấy tay chống thân thể, không để cô cảm thấy nặng như vậy, nhưng ở cự ly gần còn duy trì tư thế thân mật, một tay nghịch ngợm đi đến dưới nách cô cù lét, dùng giọng vừa dịu dàng lại cưng chiều liên tục uy bức lừa gạt nói: "Anh đi giúp em đổi hộ khẩu, có được không? Sau sẽ gọi là Thẩm Cẩn Huyên, hả? Có đồng ý không?" .
Nghe giọng anh giống như rượu chưng cất, cô không nhịn được đắm chìm, nhưng cánh tay trên người cô tác quái chọc cô ha ha cười to: "Ha ha ha. . . . . . Thật là nhột. . . . . . Không cần. . . . . . ." .
"Vậy em có đồng ý gọi là Thẩm Cẩn Huyên hay không? Hả?" Thẩm Dật Thần cười hỏi, động tác trong tay càng thêm linh hoạt, hắn biết tất cả điểm mẫn cảm trên người cô, tự nhiên sẽ nhanh chóng khiến cô cầu xin tha thứ, liệt vào dòng họ mình, nếu như không phải anh đột phát linh cảm, anh thật đúng là không nghĩ tới chỉ cần hai người cùng họ Thẩm, nghe, trong lòng anh cảm giác rất thoải mái.
"Đồng ý! Đồng ý! Ha ha ha. . . . . . Đại ca, em đồng ý, anh mau dừng tay, ha ha ha. . . . . ." Hồ Cẩn Huyên cười ha hả, nước mắt cũng chảy ra, có thể thấy một người nào đó thật sự vô cùng gian trá, thế nhưng khi dễ cô như vậy.
"Có thích cái tên này không? Nói mau!" Thẩm Dật Thần cười ép hỏi, anh chính là như vậy, thứ anh thích hi vọng người anh yêu cũng thích, nếu người anh yêu không thích, vậy anh phải từ bỏ thứ đó rồi, giống như cô. Chỉ là vật nhỏ này sợ nhột liền gọi anh đại ca, thật ra anh thích cô gọi anh là thân ái, darkling hoặc là ông xã, nghe ngọt ngào hơn.
"Thích! Thích! Vô cùng thích! Ha ha ha. . . . . Thân ái, mau dừng tay! Ha ha ha. . . . . ." Hồ Cẩn Huyên cười đến nước mắt chảy như mưa, cô sắp không chịu nổi, người này rõ ràng biết nhược điểm của cô ở đâu, mỗi lần đấu đều là cô cầu xin tha thứ cho đến khi chấm dứt, điểm chết người là còn a a a cầu xin tha thứ được .
Thẩm Dật Thần nghe được từ anh muốn, con mắt sắc bén trở nên mừng rỡ, phát ra phong hoa vô tận, anh bây giờ giống như nhìn thấy hoa nở rực rỡ trên mặt cô, sung sướng đến nỗi khiến anh nín thở, chỉ muốn mãi như vậy.
"Anh ——" nàng suyễn suyễn khí, hé mở môi anh đào, vừa định muốn cùng anh nói, lại thấy anh cúi người xuống. . . . . .
Anh khêu gợi ngậm đôi môi đỏ mọng của cô, môi lưỡi tùy ý dây dưa, khẽ mở răng ngọc tiến vào, cường hãn công chiếm mỗi một tấc không gian. Mút cái lưỡi cô, môi lưỡi nước miếng dây dưa, dịu dàng và bá đạo cùng tồn tại trong cái hôn sâu này,khiến cô không kịp ứng phó.
"Thật biết nghe lời !" Thẩm Dật Thần thừa dịp hôn, nhẹ nhàng rù rì nói, thanh âm của anh rất thấp, hương thuần như rượu ngon khiến cô muốn trầm luân trong đó.
Tựa hồ cảm thấy biến hóa của cô, anh hôn sâu hơn bá đạo hơn giống như muốn đem cả người cô ăn vào trong bụng.
Bàn tay to mới vừa cù lét giờ phút này nắm chặt eo thon của cô, bàn tay càng ngày càng dùng sức, tựa hồ muốn đem cô xâm nhập vào cơ thể anh.
Hô hấp của cô trở nên dồn dập, vô lực thừa nhận anh xâm lược.
Ý thức được cô sắp tắt thở, Thẩm Dật Thần mới lưu luyến tạm thời buông môi cô ra, đầu ngón tay ấm áp chống khẽ trên bờ môi cô, phía trên đã sớm dính đầy hơi thở của mình. . . . . .
Hồ Cẩn Huyên phát hiện anh tựa hồ có một thói quen, mỗi lần hai người hôn nhau xong sau, anh sẽ sử dụng cái hôn sâu này mà cưng chiều cô, sau đó ngón tay giống như nghệ sĩ dương cầm sẽ êm ái ma sát môi cô, bộ dạng thâm tình làm thục nữ đỏ bừng cả mặt muốn độn thổ, chỉ là cô không phải cô gái bình thường, đối với tình huống như thế nhiều lắm chỉ có biểu tình hoa si, muốn đem anh nuốt vào trong bụng hoặc là ngượng ngùng, cô có sắc tâm nhưng không có can đảm a, bởi vì cuối cùng không gánh nổi hậu quá nghiêm trọng, cô rất có thể ba ngày ba đêm cũng không thể xuống giường, không phải cô khoa trương mà sự thật chính là thế.
Có thể cô vừa cười đến lợi hại nên nước mắt chảy ra không ít, giờ phút này Hồ Cẩn Huyên dùng ánh mắt thâm tình này, ngừoi đàn ông phía trên nhìn thấy, con mắt sắc dần dần thêm sâu, anh chậm rãi cúi đầu, từ từ đến gần khuôn mặt cô.
Cảm thụ hơi thở phái nam quen thuộc khiến cô quyến luyến, Hồ Cẩn Huyên từ từ khép lại ánh mắt, đợi anh sẽ điên cuồng chiếm đoạt, nhưng cô đợi a đợi, qua một phút cũng không thấy phần chiếm đoạt ngọt ngào, ngược lại nghe tiếng cười phía trên, tiếp theo sống mũi nhỏ bị người cưng chiều sờ sờ, cô nghi ngờ mở con mắt mê ly, trong mắt không hiểu ra sao, cô không làm gì khiến anh cười lớn như vậy!
"Ha ha ha. . . . . . Em cho rằng anh muốn hôn em." Thẩm Dật Thần cười ha hả giải thích, vốn anh muốn hung hăng hôn cô, nhưng nhìn thấy biểu tình này liền không nhịn trêu chọc một chút, phản ứng cô đáng yêu muốn chết, làm anh không thương không được.
Nhìn sắc mặt anh, cảm thụ lồng ngực anh chấn động, Hồ Cẩn Huyên biết anh nhất định rất vui vẻ, chẳng qua vấn đề không phải những thứ này, mà là lời nói của anh, cái gì gọi là em cho rằng anh muốn hôn em? Anh đột nhiên cúi đầu xuống không phải muốn hôn cô thì muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn trêu cợt cô? Thật là hỏng bét, thế nhưng để cô hiểu lầm, cho là anh muốn hôn cô, thật mất hồn, Hồ Cẩn Huyên giơ lên quả đấm, đấm trên người anh, quát một tiếng lớn: "Thẩm Dật Thần!"
Lớn như vậy, cô lầm đầu tiên xấu hổ đến thế, về sau không biết anh lại muốn đem chuyện này trêu cô, giờ phút này trong lòng cô kêu đau, thật là dạy dỗ phu quân bất lợi a! ông xã nhà cô càng dạy dỗ càng lớn lối, bắt đầu trêu cợt cô.
"Ha ha ha. . . . . . Chớ đánh, sẽ đau!" Thẩm Dật Thần khó có thể ức chế tiếng cười, hắn nhu tình nắm lấy quả đấm nhỏ của cô rồi đặt nó trong lòng.
"Thẩm Dật Thần, dám chê cười em, em sẽ đánh!" Hồ Cẩn Huyên nghe anh cười nói, tức giận gắt giọng, đừng xem cô bình thường một bộ dạng hiền thê lương mẫu, chỉ có Thẩm Dật Thần mới biết Tiểu bạch thỏ ẩn núp trong tiểu hổ, có bao nhiêu cay nghiệt thế nào nhưng anh lại thích phong tình của cô, bởi vì đây mới thực sự là cô.
"Lồng ngực quá cứng, sẽ làm đau tay em." Thẩm Dật Thần mỉm cười nghiêm trang nói, còn cúi đầu hôn hít quả đấm nhỏ, ánh mắt kia chính là hỏa long, đoán chừng cũng sẽ biến thành mềm nhũn, không một tia hỏa khí nào dám tản mát ra.
Nhưng chuyện như vậy cứ bị anh hai ba câu lời ngon tiếng ngọt liền được giải quyết vậy sau này anh còn trêu cợt cô thì làm sao, Hồ Cẩn Huyên giờ phút này mặc dù trong lòng ngọt ngào cực kỳ nhưng trên mặt còn duy trì sắc mặt lạnh nhạt, hắng giọng nói: "Nhìn bạn học Thẩm Dật Thần vi phạm lần đầu, phạt bạn học Thẩm Dật Thần tối nay ngủ thư phòng." dứt lời, ánh mắt của cô thoáng qua một tia giảo hoạt, từ từ nhìn khuôn mặt anh tuấn nào đó đã suy sụp, trong lòng cười nghiêng ngửa.
"Cái đó…bà xã đại nhân, có thể không phạt nặng như vậy không? Hoặc là phạt anh quét dọn vệ sinh, phạt anh nấu ăn, phạt anh. . . . . ." Một tên con trai hiến mị nói, còn liệt kê một chuỗi hình phạt ra, buổi tối ngủ ở thư phòng sẽ bị bệnh, mấu chốt không phải là thư phòng mà là không được ôm thân thể thơm tho, anh sẽ bệnh mất, là bệnh tương tư.
"Không thể, cứ quyết định như vậy." Hồ Cẩn Huyên làm bộ nghiêm mặt nói, sau đó đẩy anh ra, từ từ ra khỏi đình nghỉ mát, khóe miệng nghe một tên con trai nói thì khẽ gợi lên độ cong đẹp mắt.
Nấu ăn? Ông trời a, lần trước người nào đó làm món ăn ngọt muốn chết, hại cô một tuần lễ không dám ăn đồ ngọt; quét dọn vệ sinh? Ngàn vạn đừng quét dọn đem bộ đồ thể thao cô thích nhất thành đồ bỏ đi ném, đây là bản số lượng có hạn cô cất giấu, kể từ lúc bị anh vứt bỏ, toàn thế giới có thể chỉ còn sót lại một bộ cuối cùng.
"Bà xã thân ái, bảo bối, em chờ anh một chút. . . . . ." Một tên con trai nào đó nhìn bóng lưng cô đi xa vừa hô vừa nhanh chóng đuổi theo.
Người giúp việc và hộ vệ nhìn thấy ông chủ anh minh thần võ của họ đuổi theo phu nhân, trong miệng còn nói ra lời ngon tiếng ngọt, đối với tình huống này bọn họ làm như không nhìn cũng không nghe thấy, phu nhân là người thế nào? Đừng nghĩ ông chủ cũng giống phu nhân... Cưng chiều vợ như mạng, vì vậy trừ phu nhân ra những người khác căn bản không được hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy.