Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 16: Chương 16: Tình thâm




Trong phòng tắm, Hồ Cẩn Huyên cười ngọt ngào mở nước tắm ra, anh chính là thích khoe mẽ như vậy nhưng cô lại không cảm thấy chán nản chút nào, ngược lại còn cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.

Từ vẻ mặt của Thần vừa rồi để xem ra ánh mắt nóng rực trong khách sạn rất có thể không phải anh, nếu không thì anh không thể nào không vạch trần cô hơn nữa còn thờ ơ ơ hờ, như vậy đến tột cùng là người nào?

"Đang suy nghĩ gì đấy? Nghĩ tập trung như vậy?" không biết từ lúc nào Thẩm Dật Thần bắt đầu xuất hiện ở trong phòng tắm, ôm lấy cô từ phía sau cô, đầu tựa vào trong mái tóc của cô dịu dàng hỏi, chỉ thấy anh mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo mở rộng ra, lộ ra lồng ngực khêu gợi có cảm giác mê hoặc lòng người.

"Ách. . . . Làm em hoảng sợ. . ." Hồ Cẩn Huyên nghe được thanh âm của anh, vỗ vỗ ngực, nũng nịu trách cứ. Anh vào lúc nào nhỉ, mà cô đã ngẩn người bao lâu rồi, sao mấy ngày nay luôn mất hồn, xem ra phải đi chơi thật vui một lần mới có thể buông lỏng tâm tình một chút.

"Đã dọa em sao? Em còn chưa nói cho anh biết em đang nghĩ gì?" Thẩm Dật Thần êm ái vỗ phần lưng của cô, hôn lên vành tai bạch ngọc của cô một cái như muốn muốn trấn an lòng của cô, trong miệng vẫn không quên nói lên nghi vấn vừa rồi, anh hi vọng có thể biết trong lòng của cô đang suy nghĩ gì, nói anh bá đạo cũng tốt dã man cũng tốt, anh chính là hy vọng có thể tùy thời đi chỗ sâu nhất trong nội tâm của cô, cho dù là cuộc sống hay là tư tưởng, cả đời này anh đã thua triệt để trên tay của cô rồi, ai bảo anh yêu cô đến thảm mà cô thì có quá nhiều lựa chọn.

"Em đang suy nghĩ khi nào anh rãnh rỗi, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi." Hồ Cẩn Huyên đặt tay lên bàn tay khoác trên eo cô của anh, đem thân thể thoải mái tựa vào trên lồng ngực sau lưng, nói.

"Bảo bối muốn đi ra ngoài chơi sao? Lúc nào cũng được, bảo bối muốn đi đâu? Hửm?" Thẩm Dật Thần cưng chiều nói, chỉ cần cô muốn anh sẽ bất chấp tất cả thỏa mãn cô mặc dù sẽ tổn thất đến mấy chục triệu nhưng hiện tại tiền của anh đã nhiều đến mấy đời cũng xài không hết rồi, căn bản là không quan tâm chút tiền lẻ này.

"Ừm. . . . Em còn chưa nghĩ tới, chỉ cần đi chung với anh yêu đi đâu đều được." Hồ Cẩn Huyên cười nói, cô thật chưa nghĩ ra nên đến đâu chơi.

"Miệng nhỏ thật ngọt, thưởng cho em." Thẩm Dật Thần nói xong cũng hướng môi mỏng khêu gợi về phía đôi môi anh đào đỏ tươi của cô, hôn thật sâu xuống, vốn chỉ muốn hôn một cái liền thôi ai ngờ vừa chạm vào đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô, anh căn bản không có cách nào dừng lại, cô quá ngọt khiến anh hôn đến thế nào cũng không đủ.

Môi lưỡi tùy ý dây dưa, tiến vào giữa hàm răng ngọc hơi mở, cường hãn công chiếm mỗi một tấc không gian trong đó, mút thỏa thích cái lưỡi thơm tho của cô đổi lấy là việc cô nhiệt tình đáp lại.

Nghĩ đến người dạy cô hôn là anh, trong lòng anh có một cảm giác tự hào, nhớ tới ban đầu bọn họ vừa mới bắt đầu hôn nhau cả hai đều vô cùng trúc trắc, trước khi chưa gặp cô anh cho là đời này cũng sẽ không để bất luận kẻ nào đến gần anh nửa phần, không ngờ khi gặp được cô một cô gái nhỏ khiến anh mê mẩn này, trên thế giới này sợ rằng chỉ có cô mới có thể đến gần anh!

Dần dần, bởi vì anh học tập mau nên nhanh chóng học được kỹ thuật hôn phong phú mê đảo làm đầu óc cô choáng váng, dĩ nhiên đối tượng luyện tập chính là cô gái nhỏ trong ngực, mà đó cũng là chuyện cô tức nhất, rõ ràng chính là cùng nhau luyện tập, không có đạo lý gì anh lại học tốt như vậy mà tài nghệ của cô vẫn chưa được như vậy.

Môi lưỡi dây dưa với nhau lửa dục từ từ lên cao, nghe được lời nói vừa rồi của cô, trong lòng của anh liền tràn đầy thỏa mãn, cô rốt cuộc cũng biết lệ thuộc vào anh, cô gái trong ngực chính là người đời này anh muốn bảo vệ và yêu thương thật nhiều.

Hồ Cẩn Huyên bị hôn đến ý loạn tình mê một cảm giác hơi đau đột nhiên đến, mở mắt mới phát hiện Thẩm Dật Thần đang gặm cắn cổ ngọc trắng như tuyết của cô.

"O o. . . . Đừng làm rộn, mau mau tắm." Hồ Cẩn Huyên thở hổn hển nhẹ nhàng đẩy anh ra, nũng nịu nói.

"Không tắm, chúng ta còn có việc chính chưa làm." Ngụ ý được Thẩm Dật Thần khàn khàn nói anh ôm cô vào trong ngực, miệng nhẹ nhàng cắn vành tai xinh xắn của cô, rước lấy những tiếng yêu kiều của cô.

"Không muốn, thật hôi." Hồ Cẩn Huyên cười nói, mặc dù trên người anh không hề có mùi hôi, hơn nữa còn làm cho người ta mê muội đến chết, nhưng cô không thể để mặc anh như vậy nếu không không biết đến lúc nào anh mới chịu tắm.

Thẩm Dật Thần ngửi người của mình một cái, đối với người thích sạch sẽ như anh thì mình quả thật có mùi là lạ, vì vậy thỏa hiệp nói: "Vậy em tắm giúp anh."

Anh muốn thời thời khắc khắc đều nhìn thấy cô, hơn nữa còn muốn quyến rũ cô khiến cô mê mẩn anh, nói anh âm hiểm cũng tốt, giảo hoạt cũng tốt, anh thật sự muốn cô cả đời không thể rời bỏ anh như vậy bọn họ có thể đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau.

"Tự anh tắm, em đi lấy y phục cho anh." Hồ Cẩn Huyên thừa dịp anh không chú ý, bàn chân lập tức như bôi dầu chạy ra ngoài, có trời mới biết nếu như cô tắm giúp anh, anh sẽ trêu chọc cô thế nào, như vậy tắm tắm đến trời sáng cũng chưa thể xong được!

"Ha ha ha. . . . ." Thẩm Dật Thần nhìn thấy bộ dáng giống như có con cọp đuổi theo phía sau của cô, cười nhẹ ra tiếng thật đúng là cực kỳ đáng yêu.

Hồ Cẩn Huyên đi ra cửa phòng tắm, nghe được tiếng cười của anh, ảo não tự nhủ: "Hồ Cẩn Huyên, sao mỗi lần như vậy mi đều chạy trối chết, thật không ra làm sao không phải chỉ là nhìn cơ thể trần truồng của anh thôi sao? Sao còn có thể đỏ mặt, ăn cũng bị mi ăn rồi, mỗi lần anh ấy cười đùa thật là mất mặt! Lần sau nên trực tiếp nhào qua, ăn khô lau sạch rồi nói."

Hồ Cẩn Huyên chậm rì đi tới phòng thay quần áo, một lát sau cầm một cái áo choàng tắm màu đen trong tay tiến vào phòng tắm lần nữa.

"Bảo bối, em tới thật đúng lúc." Thẩm Dật Thần có điều ngụ ý nói, sau đó từ trong bồn tắm đứng lên, thân thể nghệ thuật làm cho người ta trầm mê này cứ như vậy hoàn toàn hiện ra ở trước mặt của Hồ Cẩn Huyên, khiến cô nhìn thẳng mắt.

Không biết từ lúc nào, anh trần truồng đi tới trước mặt cô, ôm cô vào ngực, lồng ngực ấm áp như muốn hòa tan cô, thân thể của cô cũng nóng lên theo.

"Bảo bối, em thấy hài lòng không?" Thẩm Dật Thần cười tà nói, Thẩm Dật Thần anh mặc dù không quan tâm bề ngoài nhưng nếu như có thể sử dụng bề ngoài anh tuấn của anh mê hoặc cô, anh cũng có cảm giác thành công.

"A, y phục của anh, mau mặc vào." Hồ Cẩn Huyên phục hồi tinh thần lại, kêu lên một tiếng, đỏ mặt liền tranh thủ đưa áo choàng tắm màu đen trong tay cho anh.

"Không cần mặc, dù sao một lát nữa cũng phải cởi." Thẩm Dật Thần tiện tay khoác cái áo choàng tắm lên giáo áo trong phòng tắm, sau đó đi tới như muốn ôm lấy cô vào phòng tắm.

"A. . . ." Hồ Cẩn Huyên kêu lên một tiếng, sau đó hai cánh tay ôm thật chặt cổ của anh, để tránh rớt xuống.

"Ha ha ha. . . ." lồng ngực khêu gợi của Thẩm Dật Thần bởi vì giọng nói hùng hậu mà chấn động, hiện ra tâm tình tốt của anh. . . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.