Kể từ ngày nhiệt liệt triền miên trong phòng, Hồ Cẩn Huyên và Thẩm Dật Thần không ai mở miệng chất vấn thân phận đối phương, một loại tin tưởng tuyệt đối tạo không gian chung cho cả hai người. Trải qua chuyện đêm đó, tình cảm hai người chẳng những không có sứt mẻ, ngược lại càng ngày càng tốt, cả ngày như keo như sơn.
Trong mấy ngày kế tiếp, Hồ Cẩn Huyên vẫn ở biệt thự nơi mà trên xã hội được gọi là xào huyệt của tổ chức xã hội đen, thanh thản ổn định như một quý phu nhân ngồi ăn rồi chờ chết, mỗi ngày nếu không phải lên mạng một chút, ngủ một chút, chính là bị một người đàn ông cưng chiều vợ như mạng ôm đi vườn hoa ngắm cảnh, tiếp tục như vậy nữa, đệ nhất sát thủ như cô không bao lâu nữa cũng phải mốc meo, cái ghế thiên hạ đệ nhất chẳng còn đến phiên cô ngồi.
Bây giờ suy nghĩ một chút đã thấy uỷ khuất, cô luôn tự tin vào bản lĩnh làm việc của mình, đột nhiên trong một buổi tối gặp phải hai người bản lĩnh so với cô còn tốt hơn. Hơn nữa một người còn là người bên gối cô. Có vợ ai lại mơ mơ hồ hồ như vậy, tuy cô cũng có một thân phận khác dấu diếm anh, nếu không với tính khí của cô, sớm dã ngang ngược chạy đến trước mặt anh chất vấn rồi.
Hồ Cẩn Huyên đi dạo trong vườn hoa, trong lòng không ngừng nghĩ tới những việc xảy ra trong mấy ngày nay, cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào, trên web không có tin tức gì của Vệ Thanh Nhiên, nghĩ đến hắn không báo án, như vậy là tốt nhất, cô cũng không muốn thân ái phiền toái.
Bây giờ là thời điểm cô thanh nhàn nhất, ông xã vội đi việc gấp. Nghĩ đến chuyện có liên quan đến tổ chức này mà cô không cần làm gì, mỗi ngày đều có người giúp việc phục dịch. Họ đối với cô lúc đầu e ngại bây giờ thì cung kính, không biết Thẩm Dật Thần nói những thứ gì, mọi người đều gọi cô là phu nhân, tựa hồ việc cô đột nhiên xuất hiện cũng không nghi ngờ nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hồ Cẩn Huyên dừng bước, nhìn cảnh vật một chút, buồn bực nghĩ tại sao mình đi tới nơi xa như vậy nếu như ông xã xử lý xong chuyện trở về không thấy cô, lại náo loạn cả biệt thự, nghĩ đến đó khóe miệng chậm rãi nâng lên, cả người trở nên đẹp mắt dị thường, so với hoa hoa thảo thảo trước mắt còn hơn.
Hồ Cẩn Huyên xoay người trở về, nhưng cách đó không xa truyền tới tiếng nói chuyện nho nhỏ mềm giòn dễ vỡ, buộ cô dừng bước.
"Lý Tinh, black¬yba¬by mới đưa mỹ phẩm dưỡng da ra thị trường rồi, hôm nào chúng ta đi nhìn một chút đi! Còn có phòng ăn cherry có loại cà phê mới, không biết mùi vị thế nào, nghĩ một chút đã thấy thèm, cà phê cherry luôn có vị ngon nhất . . . . . ." Một giọng nữ mềm giòn dễ vỡ truyền vào tai Hồ Cẩn Huyên, cô cười nhạt lắc đầu một cái.
Từ thanh âm có thể phán đoán người này nhất định là một cô gái đơn thuần, ở địa phương này có thể nghe thanh âm như thế, đúng là ngoài ý muốn. Bởi vì không khí nơi này vô cùng nghiêm túc, vô luận cô thân thiết cỡ nào, những người giúp việc kia cũng không cùng cô đùa giỡn, đại khái sợ Thẩm Dật Thần phạt họ đi! Cô đứng đây vô tình nghe lén người khác nói chuyện nhưng họ đang từ từ đi tới gần cô, cho nên mọi thanh âm cô đều nghe rất rõ ràng.
Hồ Cẩn Huyên muốn biết cô gái trong miệng Lý Tinh có phải cũng là một cô gái đơn thuần, vì vậy cô dừng bước. Không nên trách cô nhàm chán như thế, nếu là trước kia, cô đã sớm phủi mông chạy lấy người rồi, nhưng trở về theo một người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ, còn không ở lâu một chút, nghe bọn họ nói chuyện. Được rồi! Cô thừa nhận mình không có nhiều tế bào nghệ thuật, cô không nên đem ánh mắt một tên con trai đầy nhu tình, cưng chiều lại mang theo một tia buồn bã coi là trợn mắt.
Nhưng hồi lâu cũng không nghe được thanh âm của người có tên Lý Tinh, Hồ Cẩn Huyên nghĩ thầm không phải sẽ là một cô gái an tĩnh? Trong khi cô trầm tư hết sức, giọng nữ mềm giòn dễ vỡ lại vang lên, lời nói đơn giản xoay quanh quần áo mới, muốn mua cái này cái kia, hoặc là nơi nào có chó và mèo bị người ta vứt bỏ, cảm thấy đáng thương. . . . . .
Nghe đến đó, Hồ Cẩn Huyên thiếu chút nữa cười to ra tiếng, theo như cô đoán, người nói chuyện trước mắt nhất định là thuộc hạ của ông xã thân ái, hơn nữa nghe tiếng bước chân, tuyệt đối không phải là một người đơn giản, chỉ là thanh âm của cô ấy ngược lại rất hồn nhiên, lời nói cũng thế, nhưng hô hấp trầm ổn sao có thể là một người đơn giản, đôi tay có thể đã dính đầy máu tươi của những người bỏ rơi chó mèo, điều này làm cô cảm thấy giỏi vô cùng, Hồ Cẩn Huyên cười cười, sau đó xoay người muốn đi.
"Ai! Lý Tinh, làm sao cậu không để ý đến tớ, nghe nói nước Z gần đây xuất sản một vũ khí mới tên là XM29, tầm bắn có thể đạt tới 2000m, hơn nữa cách âm, khiến người ta ngoài ý chính là cái XM29 này có thể không cần nhắm thẳng mới giết chết mục tiêu, bởi vì nó có thể. . . . . . Quẹo cua . . . . . ." Giọng nữ mềm giòn dễ vỡ oán trách nói, thần bí nói tin đồn mình nghe được, hi vọng bạn tốt chú ý, người bạn này của cô luôn luôn không nhiều lời, chính cô một người nói liên tục rất lâu, mà cô ấy ở một bên nghe, lại không hề trả lời .
Hồ Cẩn Huyên nghe nói như thế, dừng lại bước chân sắp rời đi, XM29? Có thể quẹo cua sao? Tầm bắn đạt tới 2000m? Trong lòng lặp lại những lời vừa nghe được, Hồ Cẩn Huyên cười, trên mặt hứng thú cuồng nhiệt không chút nào che giấu, trong cuộc đời Hồ Cẩn Huyên có ba hứng thú, một trong số đó chính là cực kỳ say mê súng ống. Không nghĩ tới nghe được tin tức này, xem ra cô không hề nhàm chán, ngược lại cô hận không được lập tức nhìn thấy vũ khí mới trong truyền thuyết kia. Nghe được tin tức hữu dụng, Hồ Cẩn Huyên tràn đầy vui mừng không lưu lại nữa, nhưng lời nói tiếp theo của đối phương lại làm dưới chân cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té dập mặt.
"Ai! Lý Tinh, chờ tớ một chút nha, sao cậu đối với tin đồn mạnh mẽ như vậy đều không cảm thấy hứng thú? A —— tớ biết rồi, cậu hứng thú với những chuyện của ông chủ đúng không? Nghe nói mấy ngày trước ông chủ mang về một phụ nữ dáng dấp như hồ ly. . . . . ." Thanh âm mềm giòn dễ vỡ thần bí nói, quả nhiên nhìn thấy bạn tốt vừa đi lại nhanh chóng dừng bước, trong lòng cô đắc ý, quả nhiên mình hiểu bạn tốt, biết bằng hữu lạnh lùng này đối với ông chủ có chủ ý khác.
Nhưng ông chủ như một thiên thần, ký thác quá nhiều hi vọng, thất vọng sẽ càng lớn! Không nói họ chỉ là thuộc hạ, chỉ cần một truyền thuyết ông chủ có một người vợ sủng ái, Lý Tinh và chủ tử đã không có khả năng ở chung một chỗ, chẳng lẽ cô muốn làm Tiểu Tam chia rẽ gia đình người ta? Việc này cũng không giống phong cách của cô nhưng chuyện tình cảm ai nói chính xác được, chỉ hy vọng đến lúc đó cô không cần thương tâm quá sâu.
Hồ Cẩn Huyên nghe lời nói như thế, nhíu nhíu mày đẹp, cô là hồ ly tinh? Trời ạ! Cái em gái nhỏ này có thể nghe tin vỉa hè nhiều chuyện này ở đâu, cô là một mỹ nhân rất thuần khiết, rất dịu dàng hiền thục có được hay không, toàn thân cô cũng tràn đầy tài trí và cảm tính của phái nữ hiện đại, rất có khí chất a, hơn nữa cũng rất có tính cách. . . . . .
Hồ Cẩn Huyên đang tự mình khích lệ, thanh âm mềm giòn dễ vỡ lần nữa vang lên, chỉ là thanh âm dễ nghe này thế nào nói những thứ khiến cô không thể quá vui mừng đấy.
"Thật không biết cô ta đến tột cùng có bản lãnh gì, có thể khiến ông chủ giữ bên người nhiều ngày thế kia, hơn nữa nghe nói ông chủ còn cùng cô ta ở chung phòng, không cần suy nghĩ cũng biết làm chuyện gì." Thanh âm mềm giòn dễ vỡ bất mãn tả oán nói.
Hồ Cẩn Huyên mắt trợn trắng, nghĩ thầm em gái nhỏ, em có thể đã thành thục quá sớm rồi hay không, trí tưởng tượng quá tốt một chút, ở chung phòng liền nhất định làm loại chuyện đó sao? Huống chi cũng không phải cô muốn ngày ngày ở trong phòng, mà là có một người đàn ông bá đạo vác cô vào, mặc dù một nửa lời của em không sai, cô ở trong phòng đích xác bị một tên con trai ăn rồi lại ăn, nhưng cô cũng rất vô tội có được hay không.
Hồ Cẩn Huyên xuyên thấu qua lá trúc nồng đậm nhìn hai cô gái đang đi tới không xa, nhíu mày, quả nhiên cô đoán không lầm, trước mắt cô gái đang líu ríu là một ngừoi vui tính, bộ dáng rất đáng yêu, về phần người đột nhiên vẫn đứng không nhúc nhích, dáng dấp cũng không phải trầm tĩnh mà là lạnh lùng, gương mặt thanh lệ hợp với hơi thở lạnh lùng, cũng không tầm thường nhưng thái độ lạnh lùng của ông xã thân ái là hun đúc ra ngoài, còn do bẩm sinh. Nếu như phối hợp với hoàn cảnh, cô gái kia cũng rất được, có thể trấn áp một đám người.
"Người nào? Ra ngoài!" Cô gái tên Lý Tinh lạnh như băng hô, một đôi tròng mắt màu đậm không nhìn ra vẻ mặt đang nhìn tới nhìn lui, sắc bén.
Hồ Cẩn Huyên nghe cô la, trong lòng nghi ngờ, phát hiện ra cô? Nhưng là không thể nào a, cô từ lúc bí mật nghe lén người ta cũng đã ẩn hơi thở, theo lý thuyết không thể phát hiện ra cô? Chẳng lẽ còn có người khác? Hồ Cẩn Huyên lắng nghe tiếng gió và tiếng lá cây chung quanh, quả nhiên nghe được cách cô không xa có một hơi thở hơi yếu, vừa rồi cô suy tư vấn đề quá nghiêm túc, cho nên không cảm giác hoàn cảnh chung quanh, trong lòng cô thất kinh, nếu đối phương lúc này tới ám sát, như vậy cô sớm chết rồi, may mắn không phải, chỉ là thế nào trừ một người nhàm chán như cô ra, còn có người hứng thú với chủ đề của các cô ấy?
Quả nhiên, cách Hồ Cẩn Huyên không xa, có một người giúp việc run run rẩy rẩy đi ra, cô vô tình nghe lén họ nói chuyện, cô tới nơi này tìm phu nhân, ông chủ sắp trở về rồi, cho nên tất cả mọi người đang tìm phu nhân. Nhưng vừa nãy cô rõ ràng nhìn thấy phu nhân ở chung quanh đây, thế nào lại không thấy, cô không nghĩ sẽ ở đây nghe hai sát thủ cấp trong bang một thảo luận chuyện tình của ông chủ, bang quy mọi người đều hiểu, tai mắt khắp nơi của ông chủ đều có thể phân xử mọi chuyện, hiện tại cô chỉ có công phu mèo ba chân, nếu hai sát thủ cấp một trước mắt muốn giết cô cũng là việc dễ như trở bàn tay, càng nghĩ trong lòng người giúp việc càng sợ.