Hoàng Quân nhoẻn
miệng cười khiến cô nhân viên kia điêu đứng, đáp lại:
-Tôi biết rồi.
Nói xong, anh quay
sang đặt tay vào vào Duẫn Nhi, quàng qua cổ của cô.
Một người con gái
chừng bằng tuổi của Hoàng Quân, ăn mặc sang trọng, khoan thai bước đến
bên hai người, nói:
-Xin lỗi nếu làm phiền, Dương Tổng!
Hoàng Quân “hừ” một
cái rõ chán, trả lời:
-Không sao, có
chuyện gì mà đích thân tiểu thư Kim đến đây gặp tôi?
Cô gái này là con gái của nhà họ Kim, một tập đoàn danh giá, tiếng
tăm lừng lẫy, trong ngoài đều biết.
-À, không có gì,
chỉ là 2 tuần nữa, sẽ có tiệc mừng Tân gia tại biệt thự mới ở
Ngoại ô của Kim gia chúng tôi. Tôi muốn mời anh đến…
Hoàng Quân xoa cằm,
vẻ đắn đo rồi cuối cùng cũng gật đầu:
-Được, nể mặt chủ tịch Kim, tôi đến.
Cô gái mang họ Kim
vẻ ưng thuận, liếc mắt sang phía Duẫn Nhi, nói:
-Bạn gái của Dương
Tổng sao?
Duẫn Nhi đứng tim
khi nghe nhắc tên mình. Hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Nếu anh nói là
“Đúng!” chắc chắn chuyện cô kết hôn với anh ngày mai sẽ trở thành tin
tức nóng nổi trên mọi số báo. Lúc đó, không biết cô phải đối diện
với đám bạn bè như thế nào nữa, có lẽ nếu tình cảnh đó xảy ra
thật, cô chỉ có nước đi tự tử.
Còn nếu anh trả
lời: “Không!”, thì may mắn cho cô quá, mọi chuyện sẽ không bị bại lộ,
cô cũng không cần mất mặt. Nhưng nếu trả lời như thế, có phải quá
thẳng thắn không? Có được tính là nói dối không nhỉ?
-Tại sao cô lại
hỏi, Duẫn Nhi có phải bạn gái không không, Kim tiểu thư?-Quân chưa vội
trả lời, anh nhã nhặn hỏi cô gái mang họ Kim kia.
Kim tiểu thư đưa tay
lên miệng cười, đáp lại:
-Vì lúc nãy, tôi
có bị mất chiếc bóp nên đến kiểm tra camera xem nó rơi lúc nào, tình
cờ, thấy hai người trong thang máy, đang…
Cả anh và cô đều
toát mồ hôi khi nghe câu nói này, mặc dù đây là câu nói lấp lửng.
Nhưng hai người đều đã đoán được phần sau.
Quân nhanh nhẹn, đáp
một câu:
-Thích tập đoàn Kim
Thị phải tan gia bại sản cô mới chịu sao?
Duẫn Nhi nghe xong câu này, có vẻ chưa hiểu lắm. Còn Kim tiểu thư kia,
lại rất hiểu là đằng khác. Ý của anh, nếu cô dám nói ra, tập đoàn
Kim Thị nhà cô, nhất định không yên.
-Ha…ha! Dương Tổng,
anh đừng thế chứ!-Kim tiểu thư cười hòa giải, xua tan cái câu nói
đáng sợ trong đầu kia đi.
Hoàng Quân nhếch
mép:
-Biết rồi thì tốt,
đi nhé.
Nói rồi, Quân nắm
tay Duẫn Nhi, kéo đi. Duẫn Nhi có vẻ hài lòng vì cách ứng xử này
của anh, nhưng cũng không thích kiểu lấy quyền lực ra uy hiếp kẻ
khác.
Anh đẩy Duẫn Nhi
ngồi xuống một chiếc ghế dài, đặt ở một góc của Trung tâm thương
mại Nghiễn Châu rồi bước đi, chẳng nói với cô một lời nào cả.
-Hừ…!
Duẫn Nhi cô khẽ hừ
một tiếng, phụng phịu trách “chồng yêu” nỡ bỏ mình lại đây, hơn nữa,
đây là lần đầu Duẫn Nhi đến đây, cô hoàn toàn không quen đường đi, lỡ
bị lạc ở đây thì sao? Nói chính ra, đường đường cô cũng là phu nhân
của Tổng giám đốc tập đoàn JM, mà đây chỉ là chi nhánh của JM, nếu
chẳng may bị lạc ở đây thì không chỉ có cô mất mặt, đến anh cũng
mất mặt chẳng kém gì cô.
Ngồi tự kỉ một
lúc, cô nhớ đến chiếc lắc tay trưng bày ở dưới tầng một, cô lại háo
hức muốn ngắm nó lại một lần nữa. Cho dù không mua được cũng chẳng
sao.
Vâng, thế là bạn
nữ chính của chúng ta mò mẫm đi xuống thang máy, chạy xuống tầng
một, nơi một dáng người quen quen cũng đang ở đó, chỉ là cô không để
ý.
Cô phóng vù vù đến
khu trưng bày trang sức.
Mấy quý bà đang
lựa trang sức ở đó thấy cô đi đến thì lại bắt đầu nói chuyện với
nhau về một vấn đề duy nhất, chẳng hạn như:
“Đó là cô gái đi
cùng Dương Tổng lúc nãy đúng không?”
”Đây là con bé mà
mấy bà nhắc tới đấy hả, nhìn rất xinh đấy chứ nhỉ?”
”Ừm, tôi thấy cũng
được, nhưng có vẻ hơi quê kệch.”
Cô nghe xong mà
chóng cả mặt, nhưng rồi cũng vứt nó ra khỏi bộ não của mình, đăm
đăm nhìn cái lắc tay đó, thốt lên:
-Đẹp quá!
Hai cô nhân viên mặc
đồng phục đứng đó, nghe vậy, rỉ tai nhau về một vấn đề gì đó. Hình
như là:
“Người này là Lâm
Duẫn Nhi mà thiếu gia nhắc đến sao?”
“Chắc vậy…Mấy bà
ăn mặc sang trọng kia cũng nói cô ấy đi cùng thiếu gia”.
Một trong hai cô nhân viên cười hỏi:
-Cô thấy thích nó
chứ?
Duẫn Nhi gật đầu
lia lịa, tại sao cô lại không thích được cơ chứ. Nó đẹp và sang trọng
đến thế cơ mà.
Cô nhân viên kia đáp
lại:
-Giá nó chỉ có 120
tệ thôi! (120 tệ = 307200 VNĐ)
Duẫn Nhi đơ người,
giá thấp vậy thôi sao? Chẳng nhẽ đây là hàng nhái. Nhưng trong Trung
tâm thương mại rộng và sang trọng, nổi tiếng như thế này sao lại bán
hàng nhái được. Hơn nữa, bên cạnh cái lắc tay đó, có giấy chứng chỉ
những viên ruby đính trong đó, đều là thật. Chẳng lẽ, đang có khuyến
mãi, hay cô nghe nhầm?
-Thật sao?
-Vâng, đó là sự thật ạ!
Duẫn Nhi cô hiếm khi
có được cơ hội ngàn năm như thế này, nếu không mua thì tiếc cả đời
mất. Dù cô là sinh viên, nhưng ít ra, trong túi cũng có thẻ tín dụng
để tiết kiệm tiền.
Cô đưa thẻ tín dụng
cô cô nhân viên nữ rồi đứng chờ. Cô nhân viên quẹt thẻ xong, kiểm tra
lại rồi vui vẻ đưa thẻ tín dụng trả lại cô cùng với chiếc một đỏ
đựng lắc tay.
-Lâm Duẫn Nhi, sao em
lại xuống đây?-Khỏi nói cũng biết, cái giọng này là của Dương Hoàng
Quân anh. Không phải đúng, mà là quá chính xác.
Cô quay đầu lại, hí
hửng khoe với anh:
-Quân! Xem nè, em mua cái này 120 tệ đấy!
Anh chỉ cười, không
nói gì.
Cô đâu có biết, tất
cả là do anh sắp xếp hết. Từ lúc ở dưới tầng một, khi bắt gặp ánh
mắt chết mê của cô đối với cái lắc tay đó, anh đã biết cô rất thích
nó. Thế nên khi ở thang máy, anh mới hỏi cô có thích không? Cô chối
vì không muốn nhận sự giúp đỡ của anh.
Hiểu rõ cái tính
ghét ai giúp mình của cô, anh quyết định để cô ngồi lại một mình ở
đó, biết chắc rằng cô sẽ nhớ cái lắc tay và mò mẫm xuống đây xem.
Thế nên, anh dặn mấy cô nhân viên ở đó, nếu cô xuống, hãy bán nó cho
cô với giá 120 tệ.
Như thế, anh cũng
không mang tiếng là giúp cô, lại có thể nói là tặng cô cái lắc tay
đó.
Vì muốn cô mãi mãi
vui vẻ, anh không nói ra chuyện này.
-Thích nó sao lúc
nãy không nói với anh.-Anh vẫn vờ vịt như là không biết gì.
Cô chép miệng, đáp:
-Lúc nãy là em
không thích, bây giờ thì thích rồi.
Anh lắc đầu, cô
đúng là trẻ con.
…
Tú Nghiên chạy ra
khu trang viên đằng sau của tập đoàn nhà Thế Huân. Cô đã suy nghĩ rất
rất lâu.
Cho dù cưỡng ép
bản thân, Duẫn Nhi và Thế Huân cũng không thành đôi được, biết thế,
thì đừng có làm bản thân trở thành trò cười nữa. Cho dù hai người,
có nảy sinh tình cảm với nhau thật, thì tình cảm đó cũng sẽ bị
ngăn cách bởi thứ gọi là huyết thống, sẽ mãi mãi không thành.
Tú Nghiên lau nhẹ
hàng nước mắt, mỉm cười một cái có vẻ ngượng nghịu rồi đi lên tầng
trên, vào phòng Thế Huân.
Đang lúc Thế Huân
và Nhã Phương lo lắng cho Tú Nghiên thì Tú Nghiên bước vào. Thế Huân
mừng rỡ:
-Tiểu Nghiên, em
không sao chứ?
Tú Nghiên lắc đầu,
nhìn Nhã Phương rồi nhìn Thế Huân, đáp:
-Không, em không sao.
Nhã Phương thở
phào:
-Không sao là tốt.
Thế Huân cũng gật
đầu, tỏ ý hưởng ứng. Giọng Tú Nghiên cất lên, chầm chậm:
-Anh Huân, chị Nhã
Phương, em suy nghĩ kĩ rồi. Em sẽ không ép hai người trở thành một
cặp nữa, em sẽ ủng hộ Duẫn Nhi và anh Quân. Mong hai người đó hạnh
phúc.
Còn phải nói, Thế
Huân vui mừng đến mức nào, anh không ngờ đứa em họ lì lợm, ngang
ngạnh này lại nghĩ được như thế. Anh xoa đầu Tú Nghiên, rồi lời nói thốt
ra bỗng cứng lại:
-Nghiên, nhưng em…
Tú Nghiên tỏ như hiểu
ý Thế Huân, gật đầu đáp:
-Em sẽ giữ bí mật này
với Duẫn Nhi, không cho cậu ấy biết đâu.