Cửa phòng bị Lê Thu ngăn lại, ba đứa trẻ hoàn toàn không đóng cửa lại được.
cửa không chịu
Theo sự va đập mạnh mẽ của bà ta, thân thể ba đứa trẻ đứng sau cánh nổi, đau đớn kêu lên: “Bác gái, bác như vậy chúng cháu rất sợ”
“không phải sợ! Bác gái chỉ là muốn chơi với các cháu mà thôi!” Lý Thu cười lạnh lùng một cách kỳ lạ.
“chỉ là chúng cháu không muốn chơi với bác!” Ba đứa trẻ vừa khóc vừa kêu thảm thiết, tiếng khóc kịch liệt mà chói tai, đáng tiếc chính là cả tầng lầu cũng chỉ có nhà của bạn trẻ, hàng xóm ở lầu trên lầu dưới cơ bản đều đi làm, cho nên kêu đứt cổ họng cũng không có nghe thấy được.
Nhìn thấy khe cửa càng ngày càng lớn, cơ thể gầy yếu của Lê Thu mới có thể chen vào một nửa.
Bà ta nghiêng người cố gắng chen vào, đưa tay ra và tóm lấy một trong những đứa trẻ.
Há Cảo hoảng sợ một lúc, giãy giụa kịch liệt, “đừng bắt cháu! Lão vụ bà, cháu không thể ăn!”
“Ta không ăn Há Cảo!” Lê Thu thận trọng nói.
“Búp bê cũng thật là, sao lại đặt cho chúng tôi cái tên ăn, Màn Thầu, Há Cảo, Bánh Bao, nhìn bây giờ, ai cũng sẽ ăn cho bác gái một nồi chín!” “Oa..” Há Cảo sợ chết còn không quên nôn mửa.
“Màn Thầu và Bánh Bao cố gắng hết sức dùng hai tay chống đỡ vào cánh cửa,: Đừng có vặn vẹo vẹo vọ, các em cắn bà ta!”.
Há Cảo sững người một lúc, sau đó quay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn bàn tay già nua nhăn nheo:" Em... không thể ngậm được miệng”
Cậu ứa nước mắt, ngập ngừng chu cái miệng nhỏ nhắn.
“ Há Cảo ngoan! Há Cảo không cần bác gái đúng không? Bác gái chỉ là muốn cùng chơi với các cháu mà thôi” Lệ Thu vừa nói vừa chen, vẫn còn thiếu một chút nữa, bà ta có thể đi vào.
Lấy cán dạo ở phía sau lưng, vô tình để Há Cảo nhìn thấy được.
Mặt lưỡi dao phản chiếu, tạo ra khí lạnh rùng mình, mũi dao sắc nhọn khiến cậu sợ đến toát mồ hôi lạnh, dùng hai tay nắm lấy Lệ Thu, mạnh mẽ cắn xuống.
Cảm giác thô ráp đến tốn hơi thừa lời, khiến cậu không khỏi nhíu mày, “Da mặt thô ráp, nơi nào có đàn ông muốn bà!”
Một câu, một lời đánh trúng.
Lê Thu trong phút giây lơ là, thì chính lúc đó, Há Cảo và Bánh Bao trực tiếp đóng cửa lại.
Ba đứa bé gục xuống sàn vì kiệt sức: “Thật đấy! Hù chết em rồi!”
Nhìn dáng vẻ của lệ Thu, có vẻ như sẽ hấp chúng và ăn chúng.
“Lần sau em không dám mở cửa! Tôi rất sợ đó!” Há Cảo rụt cổ lại.
“Cái quái gì thế này?” Bánh Bao cảm thấy phía sau đầu có cái gì đó.
Một mảnh đổ nát không, màu đen!
Ba đứa bé sợ tới mức chân đều mềm nhũn ra.
Nghe thấy tiếng gào thét của Lê Thu qua cửa ngăn cách, “Quần áo của ta bị các ngươi kẹp lấy, mở cửa”
“Xong rồi, phải làm sao đây?” Há Cảo dùng tay chọc mạnh vào cổ tay áo. Khe hở quá nhỏ, cơ bản không chen qua nổi.
“Đó là một điểm nhỏ! Đừng căng thẳng! Người anh em phải vững vàng”
Người nói câu nói đó là Bánh Bao, toàn thân run lên, và người lo lắng nhất là cậu, run cả chân ngay cả khi cậu đang đứng.
Hai người em gật đầu đồng ý: “Được! Đem bà ta bắt lại thì mọi người sẽ an toàn”
Nói xong, báo cảnh sát ngay lập tức.
Điện thoại vừa mới cúp, ngoài cửa đột nhiên im ắng lại.
Màn Thầu nhìn camera giám sát phía trên: “Bà ta cởi áo khoác và bỏ chạy.”
“Có thể làm gì nếu cái này bị sưng lên?” Bánh Bao và Há Cảo trở lên lo lắng.
Bất lực tức thì.
“Bùm bùm bùm...”
Cánh cửa lại vang lên tiếng lo lắng.