“Tôi...... Không uống những này” Vũ Vân Hân có chút khó khăn, không biết con hàng này đã đi đâu để chuẩn bị những thứ này.
Mục Lâm Kiên trực tiếp mở nắp ra: “Đường đỏ! Uống hết đi.”
Vũ Vân Hân im lặng liếc xéo: “Tôi đã nói là tôi không thích uống mà, hơn nữa tôi đến bà dì cũng không đau, huống hồ..”.
“Trong ba mươi phút không uống xong thì đêm nay em phải cùng tôi!”
Đây không phải là ép người quá đáng sao?
Vũ Vân Hân bất đắc dĩ cầm lấy bình thuỷ, ùng ục ùng ục uống vào.
Vừa uống xong, lau miệng, trông thấy Mục Lâm Kiên dang hai tay ra với cô: “Tới đây! Sưởi ấm!"
...Con hàng này hôm nay không phải bị bệnh chứ?
Hôm nay Mục Lâm Kiên cầm được bản báo cáo, mới biết được là bà dì của Vũ Vân Hân đến.
Khăn tay dùng cái túi màu đen chứa tất cả đều là máu đến bà dì.
Anh hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đây là số lượng nhiều tràn ra ngoài, chỉ cần chú trọng giữ ấm, nghỉ ngơi, ăn uống bình thường thì không có trở ngại gì nữa.
Cho nên lúc vừa rồi anh nhìn thấy dáng vẻ Vũ Vân Hân mặc váy ngắn chỉ lo lắng cô sẽ lạnh, cố ý gọi người mua cái quần tất tới.
Lúc này cửa xe mở ra.
Lục Tâm cung kính lên xe, ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Loáng thoáng Vũ Vân Hân luôn cảm giác trên người anh ta có một mùi hôi thối, có thể là hôm nay cô một mực nghe được cái mùi này, cho nên vô cùng mẫn cảm.
Cô ghé vào trong ngực Mục Lâm Kiên, dạ quang ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Tâm.
Trên kính chiếu hậu, tầm mắt của cô bị Lục Tâm chú ý tới.
Anh ta kiêng kị quay mặt chỗ khác, có loại dáng vẻ tận lực né tránh.
Xe về tới bệnh viện, hành lang tĩnh mịch yên tĩnh đến lạ thường, phóng tầm mắt nhìn vào, đèn trước phòng bệnh đã sớm tắt rồi.
“Sao bây giờ mới quay về” Vũ Vân Hân vừa vào cửa liền nghe được giọng nói của ông cụ Mục.
Đèn chưa mở, nhưng là hơi thở lạnh lẽo đặc biệt ngột ngạt.
Hai đứa trẻ trong phòng bệnh đã ngủ, vì không muốn đánh thức bọn nhóc, Vũ Vân Hân tận