Lục Tâm đứng trước cửa kính vừa vặn cầm điện thoại quay được tất cả cảnh này của cô ta.
Vũ Thư Anh nằm mơ cũng không ngờ video này sẽ do Lục Tâm quay được.
Anh at cong khóe miệng, đắc ý quơ quơ điện thoại trong tay, sau đó kiêu ngạo bước thẳng ra ngoài.
Đó là người mà ngay cả phản bác Vũ Thư Anh cũng không dám.
Nếu là Vũ Vân Hân, cô ta còn có thể lao ra, nhưng Lục Tâm...
Cô ta vội vàng từ trên sàn nhà đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút và lớp trang điểm, cố gắng trấn định nhìn tấm gương nở nụ cười, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đi ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp tìm đến văn phòng củ Lục Tâm.
"ỐI Bị lừa rồi!” Thông qua máy bay không người lái, ba đứa nhóc mong đợi nhìn Vũ Thư Anh trong màn hình.
"Phải làm gì đây? Hình như đang muốn hại Lục Tâm đấy” Màn Thầu nhíu mày.
“Lục Tâm lớn như vậy rồi sẽ không có chuyện gì đâu! Dù sao người đặc biệt như Âm Âm mà chú ấy cũng đối phó được, bây giờ chỉ là Vũ Thư Anh mà thôi, có gì khó chứ...”
Há Cảo cũng không sợ, lo chơi khối Rubik trên tay.
“Hơn nữa, chúng ta có nên nói với búp bê một tiếng không?” Bánh Bao nói.
“Không thể nói!” Màn Thầu và Há Cảo trăm miệng một lời: "Nếu nói ra, chuyện này sẽ không thú vị nữa”
Vũ Thư Anh đi đến phòng làm việc Lục Tâm, do dự chút rồi gõ cửa.
Không ai đáp lại.
Cô ta lại tiếp tục gõ.
“Giám đốc Lục và tổng giám đốc Mục đi ra ngoài rồi, nếu trưởng bộ phận Vũ có việc gấp có thể gọi điện thoại ạ”.
Nghe thế, Vũ Thư Anh hơi luống cuống.
Lỡ như anh ta đưa video đó cho Mục Lâm Kiên xem, vậy phải làm sao đây?
Nếu biết rõ tinh thần cô ta có vấn đề, tuyệt đối sẽ thay hết người mới.
Cô ta như bị người ta bắt được đồng chuối, lúc này đang thấp thỏm lo âu.
Tâm trạng lo lắng lại lần nữa ập đến, cực kỳ luống cuống nắm chặt tay.
“Mấy người có để ý gần đây mấy thùng đựng giấy có thể di chuyển không!” có giọng nói từ trong giải khát truyền tới.
Vũ Thư Anh đang định bước đi bỗng ngừng lại.
“Lúc trước tôi còn tưởng rằng mình hoa mắt, sau đó tôi chụp được này, đúng là di chuyển được đấy, hơn nữa còn ở tầng 13!” Người đang nói là cán bộ cấp cao đi cùng thang máy với Mục Lâm Kiên hôm đó.
Suýt nữa anh ta còn tưởng mình bị viễn thị.