Thấy xe càng ngày càng gần khu dân cư, bọn trẻ liếc nhìn nhau.
Làm sao để Mục Lâm Kiên không vào phòng được.
Nhớ đến cảnh tượng lần trước ở căn nhà cho thuê trước đây, anh đầu bếp đẹp trai nói chỉ cần hai người nằm chung với nhau thì sẽ có thai.
Tránh cho điều này xảy ra một lần nữa.
“Alo! Ông Mục, ngài ngủ chưa ạ?” Màn Thầu đột nhiên gọi anh. Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên khẽ nhíu mày nhìn bánh pudding nhỏ đầy nghi ngờ.
“Ông chưa ngủ thì tốt quá! Bây giờ ông có rảnh không?” Màn Thầu mỉm cười nhìn anh, nét mặt cậu lộ ra vẻ vui sướng.
Gương mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên dường như nhận ra điều gì đó không ổn.
“Vậy thì phiền ông đưa con trai mình đi ngay, chú ấy quá lớn chỉ khiến chúng ta gặp nhiều rắc rối. Cảm ơn!”.
Khuôn mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên trầm xuống.
Vũ Vân Hân tròn mắt ngạc nhiên.
Chỉ thấy Màn Thầu liên tục nói cảm ơn qua điện thoại: "Ông đúng là một người ông hiểu chuyện nhưng cháu không biết tại sao ông lại dạy ra một đứa con trai ngỗ ngược như vậy"
Giọng nói còn vương mùi sữa, ở trước mặt Mục Lâm Kiên lại không kiêng nể gì, hẳn là quá can đảm.
Vũ Vân Hân vô thức nắm tay Màn Thầu, ra hiệu cho cậu đừng nói gì cả.
"Ba chú sẽ tới đón chú sau!" Màn Thầu phớt lờ, chỉ tay vào Mục Lâm Kiên: "Cháu đã nói với bố chú, cả ngày chú chỉ nghĩ về việc tán gái mà không làm việc, sớm muộn gì tập đoàn Mục Lâm cũng sẽ lụi bại bởi đứa con phá phách như chú."
Mục Lâm Kiên nhìn bàn tay nhỏ bé đầy thịt đang đung đưa trước mặt mình,
Có thể trả lại hàng không? Anh không muốn bọn nhóc này nữa! Càng ngày càng nổi loạn! Cũng không thèm xem anh là bố.