Sủi Cảo với Bánh Bao thở một cái thật dài.
Trong xã hội hiện nay, lấy điều kiện này của Vũ Vân Hân ở trong mắt gia trưởng đã là loại người vô cùng hạ giá rồi.
Vì một chút ích kỷ, ba cậu bé một mực cầu xin yên ổn bên trong nguy hiểm.
“Hơn nữa, Mục Lâm Kiên kia hoàn toàn cũng sẽ không cưới Búp Bê của chúng ta có đúng hay không?” "Tổng giám đốc Lăng cũng giống vậy thôi, bọn họ chẳng qua là chỉ có cảm giác mới mẻ mà thôi”. Sủi Cảo lo lắng nhíu mày: “Nhưng mà em sợ Búp Bê sẽ thật sự yêu Mục Lâm Kiên” “Cho nên lúc này mới muốn chia rẽ bọn họ, để cho Búp Bê thận trọng một chút” Bánh Bao nghiêm túc nói. Ba đứa bé lưỡng lự nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thế giới của người trưởng thành đã phức tạp rồi, nhưng mà không nghĩ đến tình cảm trong thế giới của người trưởng thành lại phức tạp như thế.
“Làm sao vào con hàng này?” Trong lúc vô tình, Màn Thầu nhìn thấy điện thoại di động của mình bị quản chế.
Cậu nhìn thấy Âm Nguyệt một mình đứng ở vị trí của cầu thang, cầm điện thoại nhắm ngay hướng cầu thang mà chụp ảnh. "Cô ta đang làm cái quỷ gì thế?”
Bánh Bao thấy Vũ Vân Hân còn chưa quay lại, lo lắng xảy ra chuyện, cậu vội vàng cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài.
“Chờ đã, đem theo gậy nhỏ đi!” Màn Thầu đưa cho cậu một cây gậy nhỏ.
Thân là anh cả trong nhà, Bánh Bao mới ba tuổi, ngày nào cũng lo sốt vó. Đi đến đầu cầu thang đã không thấy người đâu.
Đi vào bên trong cầu thang, phát hiện bên trong cũng trống rỗng.
Khuya khoắt, vắng vẻ yên tĩnh gió lạnh đến thấu xương, buổi tối bệnh viện vô cùng âm u.
Bánh Bao ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên, lại nhìn về phía dưới lầu một chút, sau khi xác nhận không có ai mới quay đầu lại.
Không chờ cậu đứng vững, sau lưng có một đôi bàn tay hung hăng dùng sức đẩy cậu về phía trước. Cả người cậu mất cân bằng ngã lăn từ trên cầu thang xuống. Cái trán đập mạnh vào vách tường, cảm giác mê man kéo đến, cậu dốc hết toàn sức muốn đứng lên.
Cậu cố gắng hết sức chống đỡ thân thể nhỏ bé của mình.
“Còn chưa chết à?”
Một cái chân tàn nhẫn đạp mạnh đến sau lưng cậu.
Như thịt nát xương tan, một chút sức lực cuối cùng cũng bị đánh mất.
“Mày mẹ nó sao lại tốt số đến thế chứ? Làm thế nào cũng không đánh chết được chúng mày?”.
Đó là một bóng dáng màu đen, một thân áo khoác màu đen, đội mũ, trong tay đeo găng tay màu đen, dáng vẻ thần thần bí bí, gần như muốn hòa tan thành một thể với bóng tối.
Trên cửa an toàn của cầu thang bộ thoát hiểm cũng không có lắp camera, dù cho người này có đối xử như thế nào với Bánh Bao thì cũng sẽ không có ai biết được.
Cậu có thử kêu thành tiếng, lại bị người đó dùng khăn che miệng lại.
Cái thân hình nhỏ bé như bánh pudding kia, ở trước mặt người này giống như kiến hôi, lần nữa bị đá vào cầu thang, đủ để đi đời nhà ma.
Lúc này, Màn Thần nhìn chằm chằm vào bên trong màn hình video theo dõi thấy Bánh Bao đi vào lậu vậy rồi mà còn chưa đi ra nên sốt ruột.