Trong nhà vẫn yên tĩnh như cũ.
Những tiếng động nghe lúc nãy bây giờ đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
Nhìn quanh một vòng, không có một bóng người.
Chỉ thấy trên sàn là dấu chân ướt nhẹp từ hướng WC qua đây.
Mục Lâm Kiên không đi WC, mà đi về phía phòng treo quần áo.
"Tiêu rồi! Chú ấy đang đến đây!".
Sủi Cảo và Vũ Hân Hân trốn trong ngăn tủ ở phòng treo quần áo.
Cô thật sự bị sự ngu ngốc của mình hại cho phát khóc, thời khắc quan trọng như vậy, vậy mà còn làm bậy với Sủi Cảo.
Xuyên qua khe hở trước ngăn tủ, cô nhìn thấy bóng dáng Mục Lâm Kiên đang mạnh mẽ bước đến.
"Xi!"
Một âm thanh bỗng phát ra.
Vũ Hân Hân thực sự bị đứa bé trong lòng gài bẫy rồi!
Sủi Cảo xấu hổ cúi đầu, nho nhỏ nói thầm: "Không nín được!"
Mùi hương Resident Evil' dường như muốn bóp chết Vũ Hân Hân.
"Đi ra" Mục Lâm Kiên đứng trước ngăn tủ, lạnh lùng nói.
"Đều tại con đấy!" Vũ Hân Hân trợn mắt nhìn Sủi Cảo.
Giấy vẫn không thể gói được lửa, đành phải ngoan ngoãn đi ra.
Cửa vừa đẩy ra, mùi hương độc đáo của Sủi Cảo đã xộc vào mũi khiến Mục Lâm Kiên muốn nôn khan.
Anh bịt mũi lại, ghét bỏ nhìn hai mẹ con trước mặt.
"Thật sự xin lỗi!" Ai làm người đó chịu, sủi Cảo khiêm tốn đứng trước mặt anh, cúi đầu xin lỗi.
Trong một khoảnh khắc, Mục Lâm Kiên có cảm giác muốn xách thằng nhóc thối này lên đánh cho một trận.
Bên trong toàn là áo sơmi trắng cơ bản, bây giờ chỉ cần đến gần ngăn tủ đã ngửi thấy mùi của sủi Cảo.
"Chúng tôi... Chỉ đến để đi nhờ nhà vệ sinh! Tổng giám đốc Mục, anh xem như không thấy gì đi nhé" Vũ Hân Hân mất hết mặt mũi, áy náy cười nói: "Bây giờ tôi liền dẫn đứa bé đi ngay! Anh đừng nóng giận"
"Đứng lại!"
Mắt thấy cô định chuồn.
Mục Lâm Kiên túm chặt áo cô, kéo cô quay ngược lại.
Lập tức, cả đứa bé và Vũ Hân Hân cùng rơi vào lòng Mục Lâm Kiên.
Cái ôm ấm áp dễ chịu kia mang theo mùi hương bạc hà thoang thoảng. "Mùi hương thơm quá" Chẳng những sủi cảo không sợ anh mà lại còn rất thích nữa.
Hai tay túm chặt lấy áo sơmi bên trong tay trang của Mục Lâm Kiên.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm đặt lên eo anh, nói: "Vị trí cơ bụng số cô la"
Hành động này giống hệt hành động năm đó mẹ cậu bé đã làm với Mục Lâm Kiên.
Vốn đang rất tức giận nhưng lần đầu tiên Mục Lâm Kiên ôm vợ con vào lòng, không hiểu sao lại có cảm giác muốn được bảo vệ một cách mãnh liệt.
Có thể là vì quan hệ máu mủ, Mục Lâm Kiên ôm chặt hai người trong lòng, ngọn lửa giận dây lên bỗng chốc lụi tàn: “Sao em lại mang cả con cái đến đây?"
"Ở nhà không an toàn! Đêm qua, hai đứa bé ở nhà suýt chút nữa bị người ta lừa bắt mất." Vũ Hân Hân ngại ngùng nói.
Mục Lâm Kiên nhìn phiên bản thu nhỏ của mình trong tay, nghe cậu bé nói: "Đừng đuổi chúng cháu đi có được không? Chúng cháu sẽ rất ngoan ngoãn! Chú cũng biết một người phụ nữ mang theo ba đứa bé vất vả thế nào mà, xin chú thương xót! Chúng cháu thật sự không dám nhà một mình!"
Sủi Cảo nói xong nước mắt lưng tròng, bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo anh, nói: "Người tốt như chú, sau này chắc chắn sẽ con cháu đầy đàn!".
Bốn chữ 'con cháu đầy đàn khiến Vũ Hân Hân cảm thấy mệt mỏi.
Một lần