“Dừng tay!”
Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy lưỡi dao sắc nhọn.
Lòng bàn tay rộng lớn bị lưỡi dao sắc nhọn đâm thủng, máu văng ra và văng lên mặt Vũ Vân Hân.
Đôi mắt Vũ Vân Hân trợn trừng đầy kinh hãi.
“Anh chờ tôi!”
Cô không lo được quá nhiều chuyện lúc này, chạy thật nhanh lên nhà, cầm lấy hộp đồ y tế chạy xuống.
Chỉ là dưới tầng, ngoại trừ một người đàn ông to lớn mặc vest đen, không có ai khác nữa.
“Xin chào cô Vũ! Lăng tổng nhờ tôi chuyển lời đến cô, anh ấy đã đi bệnh viện rồi: Vũ Vân Hân cầm hộp y tế trong tay, lập tức giấu sau lưng trong vô thức, so với kỹ năng băng bó của cô thì đi bệnh viện vẫn tốt hơn nhiều.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn có chút bận tâm.
“Cô Vũ, cô có muốn đến bệnh viện nhìn qua Lăng tổng một cái không?” Người vệ sĩ thấy cô vẫn chưa đi.
“Không cần!”
Cô không muốn kết giao với một người đàn ông nào nữa.
Chuyện của Lê Kiện hôm nay đã nhắc nhở cô rằng nếu muốn lấy được sự tín nhiệm một trăm phần trăm của Mục Lâm Kiên, nhất định phải biết giữ chừng mực, không được lại gần bất cứ người đàn ông nào, đặc biệt là người như Lăng tổng.
Cô không muốn bởi vì một chuyện nhỏ, lại làm ảnh hưởng đến kế hoạch to lớn của cô.
Vũ Vân Hân quay người đi lên tầng.
“Lăng tổng, cô Vũ nói răng sẽ không đi đến bệnh viện, bây giờ chúng tôi được phép rút chưa ạ?”
Lăng tổng đang băng bó vết thương ở bệnh viện, nghe vậy trái tim anh ta lập tức lạnh băng, anh cười lặng, nhìn xuống vết thương đang được khâu của mình, đau đến chảy cả mồ hôi lạnh. Chết tiệt, người phụ nữ ngu ngốc, tại sao lại nhẫn tâm như vậy?”
Từ năm hai mươi tuổi đến giờ, đây là lần hi sinh lớn nhất của anh ta dành cho phụ nữ.
Nhìn thấy bàn tay của mình đang bị băng lại từng võng nặng tru, anh ta cười khẽ.
Là sợ Mục Lâm Kiên ghen sao?
Trong căn hộ của Vũ Vân Hân.
“Xong rồi, xong rồi!” Âm thanh của ba đứa nhỏ vang lên trong cả căn hộ, nhìn khuôn mặt có dính vết máu của Vũ Vân Hân, ba đứa nhỏ lo lắng nói: “Búp bê, chắc chắn mẹ đã bị Lê Thu theo dõi rồi”
“Có khi bà ta đã sẵn sàng mai phục, ẩn nấp quanh đây chờ mẹ, để cho cái mạng nhỏ của mẹ không còn nữa rồi”
Vũ Vân Hân rửa mặt sạch sẽ để tỉnh táo hơn, Lê Thu xuất hiện, làm cho cô nghĩ mãi mà vẫn không rõ rất nhiều chuyện.
Ba đứa nhỏ nghe xong đều bừng tỉnh: “Đúng đó! Đúng thật!
Có đạo lý!”
Màn Thầu cầm lấy bút, vẽ một sơ đồ tư duy lên bảng trắng: “Nhân vật chủ chốt ở đây chính là Lê Kiện, mỗi một câu nói của Lê Thu đều xoay quanh Lê Kiện, ngoài ra Lê Kiện còn nhiều lần lấy lòng búp bê, ví dụ như mời ăn cơm, chào hỏi, đưa nước, những thứ tưởng là chuyện nhỏ lại bị người ngoài bàn tán xôn xao, con cảm thấy Lê Kiện chính là quân cờ của Lê Thu, vậy Lê Thu là quân cờ của ai?”