“Cái gì! Các con thật sự định gửi bức ảnh mà mẹ đang tắm cho anh ta!”, Vũ Vân Hân tức giận rồi “Không! Làm sao chúng con có thể hi sinh Búp Bê được! Chúng con gửi những bức ảnh hở da hở thịt của chúng con giả vờ đó là ảnh của Búp Bê”
Để chứng minh rằng mình không làm gì có lỗi với Búp Bê, cậu lấy ra bức ảnh mà lần trước Màn Thầu chụp cánh tay nhỏ.
“Mẹ xem đi, chính là bức này”
‘Vũ Vân Hân nhìn bức ảnh trước mặt, căn bản là không nhìn ra được đó là hình gì, ống kính chĩa sát vào da rồi chụp. Đây là lỗ chân lông hay họa tiết?
“Chỉ là Mục Lâm Kiên không xem, mới nghe nói đến là một trăm năm mươi triệu đã kêu là đắt! Vì vậy không xem nữa!”
Ba tên nhóc mở điện thoại di động cho Vũ ‘Vân Hân xem tin nhắn bọn họ gửi cho Mục Lâm Kiên.
“Đúng là đồ keo kiệt!”, Cô nghiến răng nói: In sau, chúng ta phải đòi ba trăm triệu, không đưa ba trăm triệu thì chúng ta sẽ không gửi ảnh! Mẹ mà rẻ như vậy sao? Chỉ có một trăm năm mươi triệu mà cũng kêu đắt! Đúng là đồ khốn! Quả nhiên là đàn ông trước mặt một kiểu sau lưng lại là một kiểu khác! Hừ!”
“Đúng vậy! Thật đáng giận!”
Bốn mẹ con lòng tham không đáy, lúc nào cũng muốn chỉnh đốn Mục Lâm Kiên.
Bốn giờ chiều, Vũ Vân Hân vì đã nói là chỉ đi ra ngoài vài tiếng thôi chuẩn bị quay lại bệnh viện.
Mấy ngày nữa Mục Lâm Kiên sẽ được xuất viện, cô đã tống kết lại tiền công rồi, có lẽ phải được khoảng hơn ba mươi tỷ.
Số tiền này đủ để có có thể thuê được thám tử tư rồi.
Cuộc họp đại hội đồng cổ đông của tập đoàn Vũ thị đến nay vẫn chưa có tin tức gì mới, Vũ Vân Hân hi vọng, tiếp sau đây cũng sẽ không có tin tức mới.
“Cô Vũ!”
Vũ Vân Hân vừa mới đi xuống đến cửa cầu thang bộ đã nhìn thấy Lăng Tổng đang đứng bên ngoài.
Nghĩ đến sự việc lần trước ở bệnh viện, cô vẫn cảm thấy rùng mình, liền dừng lại.
“Sợ gì chứ, tôi cũng không ăn thịt cô! Chỉ là tôi đi ngang qua thôi!”, trong tay anh ta cầm một bản kế hoạch. Chỉ nhìn thấy bên cạnh anh ta là mấy người đàn ông trung niên, bọn họ đứng đối diện khu nhà Vũ Vân Hân sống chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Tôi đến đây để khảo sát dự án này, không bao lâu nữa chỗ này sẽ bị mua lại”
Vũ Vân Hân kinh ngạc: “Anh muốn mua lại chỗ này à?”
“Đúng vậy! Chỉ là bây giờ vẫn chưa tìm được chủ đầu tư của khu này. Cô đã ở nơi này lâu như vậy rồi, đã từng gặp qua chủ ở đây chưa?
“Hai tháng, chưa gặp được chủ, tiền thuê nhà đều là thanh toán trực tuyến”
Lăng Tổng thất vọng, dửng dưng nhìn tập tài liệu trong tay. Đột nhiên anh ta ngẩng mặt lên, nhìn thấy Vũ Vân Hân đang vén sợi tóc dài vương dưới tai, khuôn mặt ngọt ngào cùng nước da trắng ngần của cô nhìn dưới ánh hoàng hôn càng trở nên quyến rũ.
Anh ta đưa tập tài liệu cho trợ lý bên cạnh, hai tay đút vào túi quần, tự tin bước về phía Vũ ‘Vân Hân: “Cô đi đâu? Tôi tiền cô một đoạn”
“Không cần đâu! Tôi thích đi xe buýt”
Vũ Vân Hân đi vài bước liền đến trạm đợi xe buýt.
“Vinh hạnh cho chúng tôi”, Vũ Vân Hân cười hào phòng, sau đó xách túi lên xe buýt.
Lăng Tổng đứng trước xe Matserati nhìn Vũ Vân Hân đang chen chúc lên xe buýt, lạnh lùng chế giễu: “Có chút đáng tiếc”
“Lăng Tổng, anh nhìn ra rồi?”
Người trợ lí đứng sau châm biếm.
“Ừ! Đồ vật mà Mục Lâm Kiên nhìn trúng, chắc chẳn không phải là đồ tốt”
“Quả nhiên là Lăng Tổng!”
Lăng Tổng nhếch môi cười đều giả, chiếc khăn lụa màu xanh lam ở trong túi bị anh ta nắm thật chặt: “Khu nhà này chắc chắn tôi phải mua được”