Mục Lâm Kiên lạnh mặt, nói như nào thì ông đây cũng là bố chúng nó, không cho anh tý mặt mũi nào còn nói anh thành tên đàn ông phụ tình vậy chứ.
“Giờ người có tiền đều rất là hư hỏng, toàn thích lừa người khác thôi, Búp Bê đứng lên đi với bọn con đi.”
Vũ Vân Hân bị ba đứa bé kéo lên, dép còn chưa kịp đi thì đã như trẻ con đi quán nét bị phụ huynh bắt về vậy.
Trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại Mục Lâm Kiên.
Bỗng nhiên có tiếng chạy của một đôi chân ngắn vang lên.
“Bố không thể cả ngày chỉ nghĩ tới việc ngủ cùng Búp Bê của chúng con được, bố hiểu không? Thứ quan trọng nhất với một người phụ nữ là thân phận, bố lớn thế rồi nên đừng có mà giả ngu với chúng con! Nếu mà bố yêu Búp Bê của chúng con thì tốt nhất hãy cho Búp Bê một lời hứa! Đừng đùa bỡn tình cảm của mẹ nữa!”
Bánh bao là anh cả trong ba đứa, nhiều lúc nói chuyện cứ như là bố già của Vũ Vân Hân vậy.
Mục Lâm Kiên có nỗi khổ không nói nên lời.
Anh đứng dậy dụi mắt, nhìn mình trong gương.
Anh ngắm nghía mình trong gương “Lục Tâm!”
Đang xử lý công việc trong phòng làm việc thì anh ta bị Mục Lâm Kiên gọi tới.
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi cặn bã lắm sao?”
Lục Tâm sững sờ, gương mặt đầy dầu chấm hỏi, giám đốc Mục có chút sai sai?
“Cặn bã!”
Anh ta nhanh mồm nói.
Khuôn mặt của Mục Lâm Kiên trầm xuống, mặt xám như tro nhìn sang anh ta.
“Không không không cặn bã! Cặn bã chỗ nào chứ? Do anh giỏi quá nên mới thế thôi!”
“…”
Mục Lâm Kiên nhíu mày.
“Nhưng mà đối với phụ nữ thì người như anh khiến họ không cảm thấy an toàn.”
Mục Lâm Kiên nhìn mình trong gương, không có cảm giác an toàn?
Anh gồng tay, cơ bắp hai bên xuất hiện.
“Không phải cái này, là cảm thấy an toàn trong lòng cơ. Có phải cô Vũ nói gì không?”
“Không.”
Lục Tâm suy nghĩ một chút: “Phụ nữ mà nói không sao thì chắc chắn là có chuyện rồi.”
Mục Lâm Kiên cũng nghĩ thế.
Mục Lâm Kiên mặc đồ mà người làm chuẩn bị cho anh, anh ngồi trên ghế salon hỏi: “Gần đây có chuyện gì không?”
“Nhà họ Thẩm gây phiền toái cho cô Vũ khắp nơi, ngày hôm qua ông Thẩm còn mắng cô Hân ở đại sảnh. Nhưng mà không biết cô Hân nói gì rồi ung dung rời đi.”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn tạp chí kinh tế tài chính ở trên bàn.