Đi ra ngoài ăn cơm cùng người đàn ông khác thật ư?
“Việc này tôi cũng không rõ.”
Người giúp việc sợ sệt nói.
Mục Lâm Kiên cầm chìa khóa xe đi lên tầng, Lục Tâm ở sau lưng cũng vội đi theo: “Giám đốc Mục, anh định đi đâu?”
“Sắp xếp năm trăm người cho tôi, lập tức tra xem Vũ Vân Hân đang ở đâu.”
Người phụ nữ này không nể mặt anh chút nào.
Rõ ràng đã ở chung, ngủ với nhau xong quay còn hẹn đàn ông khác, vậy cô xem anh là gì?
Ai mới là cặn bã?
Rõ ràng cô mới cặn bã!
Mục Lâm Kiên càng nghĩ càng tức, vừa lên xe không đợi Lục Tâm ngồi vững đã đạp cần ga chạy thẳng tới nhà hàng.
Nhà hàng chỉ tiếp đãi hội viên cao cấp, không có tiền và địa vị thì không có tư cách lấy số phòng.
Mỗi bữa cơm bên trong ít nhất cũng phải tốn hơn năm chục nghìn tệ trở lên.
“Là ai?”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng hỏi.
Lục Tâm đang cuống quít tìm hiểu hỏi thăm các tin tức khắp nơi: “Tổng giám đốc Mục, giờ tôi không tìm được thân phận của đối phương, có lẽ thân phận người đó rất cao, quản lý nhà hàng cũng không muốn tiết lộ thông tin.”
Ở đây có ai có địa vị cao hơn so với giám đốc Mục anh?
Khuôn mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên căng cứng, lửa giận bừng lên tới não, anh đạp cần ga, chạy với tốc độ như bay, Lục Tâm ngồi ghế lái phụ mà trái tim như muốn bay ra ngoài.
“Dẫn người vây quanh nhà hàng cho tôi.”
“Vâng!”
Lúc này trước cửa nhà hàng đã đứng đủ năm trăm người.
Giám đốc nhà hàng lập tức chạy tới, đứng ở ngoài cản lại, sợ rằng ảnh hưởng tới khách quý ở trong.
Phía trước, một chiếc xe thể thao xa hoa phi tới, tiếng động cơ ầm ĩ khiến nhiều người đưa mắt nhìn.
“Tổng giám đốc Mục!”
Quản lý thấy bóng dáng của Mục Lâm Kiên thì sợ hãi nuốt nước bọt, hai tay yên lặng xoa mồ hôi lạnh.
Hôm nay là ngày gì vậy trời, ngọn gió nào đã thổi boss lớn tới đây vậy chứ.
Anh ta lấy hết can đảm tiến lên phía trước, tự mình mở cửa cho Mục Lâm Kiên.
“Bốp.”
Một cái tát không báo trước đánh lên mặt quản lý.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn từ trên xuống: “Là ai?”
“Tổng giám đốc Mục, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin được, dù sao cũng là quy tắc của nhà hàng. Việc này Tổng giám đốc cũng biết mà.”
Quản lý cực kỳ khó xử.
Mục Lâm Kiên thẹn quá hóa giận, hung hăng túm cổ áo anh ta, lạnh lùng lườm một cái, cảm giác như muốn bóp chết anh ta ngay vậy.