Ba đứa bé thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông Mục cũng tò mò ghé mắt nhìn.
Bỗng nhiên phòng bao trở nên yên tĩnh lạ thường, không khí trong phòng ăn trở nên kỳ lạ.
Vũ Vân Hân vội vàng đứng dậy kéo mấy cái ghế qua: “Ăn xong nhanh vậy?”
“Búp Bê, chúng con nhớ mẹ.”
Ba đứa bé phá vỡ không khí lúng túng, chạy tới ôm lấy Vũ Vân Hân.
“Ăn cơm với ông nội không vui sao?”
“Vui ạ.”
Rõ ràng trên mặt hiện lên hai chữ không vui mà vẫn nói vui.
Mục Lâm Kiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Tổng giám đốc Lăng.
Khí thế bức người của anh khiến cho Tổng giám đốc Lăng và Vũ Thư Anh như ngừng thở.
“Xem mắt à?”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói, cầm luôn đũa của Vũ Vân Hân gắp thức ăn trước mặt, vừa ăn vừa nói không hề ngại ngần dùng mọi cách để chứng minh quan hệ giữa anh và Vũ Vân Hân.
“Tôi hỏi có phải mấy người đang xem mắt không?”
Không thấy ai trả lời, anh nâng cao giọng hỏi.
“Không phải.”
Tổng giám đốc Lăng cầm ly rượu lên nhấp môi.
Ông Mục đứng ở đằng sau nhìn thấy là đã hiểu ý con trai, ông ta đi tới bên cạnh Tổng giám đốc Lăng, kéo ghế ra ngồi xuống.
Bên trái là ông Mục, bên phải là Mục Lâm Kiên, Tổng giám đốc Lăng bị kẹp ở giữa cảm thấy khó xử cực kỳ.
Từ lúc nào mà hai bố con nhà này trở nên hòa hợp như thế.
Không chỉ thế, ba đứa bé ở bên kia cũng lạnh lùng trợn mắt nhìn anh ta.
Cảm giác như chỉ cần anh ta có ý gì với cô là tối nay sẽ không có trái ngọt.
“Vũ Thư Anh tôi xin kính mọi người một ly.”
Vũ Thư Anh thấy căng thẳng muốn chết.
Bỗng trong phòng xuất hiện nhiều người máu mặt như thế.
Cô ta chưa từng nghĩ tới việc mình được ăn cơm cùng bàn với hai bố con nhà họ Mục bao giờ.
“Đến xem mắt à?”
Lúc này tới lượt ông Mục hỏi.
Ông ta lạnh lùng nhìn Vũ Thư Anh, khí thế dù có lớn tuổi cũng không hề suy yếu.
“Không phải…”
Vũ Thư Anh chỉ là nhân viên trong tập đoàn Mục Lâm, nào dám làm phật lòng những ông chủ lớn này.
“Thế thì giới thiệu tiện thể xem mắt luôn đi.”
Khuôn mặt Mục Lâm Kiên đầy lạnh lùng, nghiêm túc nói.