Bỗng chốc anh ta mất hết ý chí chiến đấu, lặng lẽ cúi đầu: “Tôi ăn no rồi!”
“Tạm biệt, không tiễn!”
Ông Mục và Mục Lâm Kiên cùng đồng thanh.
Tới khi anh ta đi ra khỏi cửa rồi thì ba đứa bé lại quay sang nói với hai người: “Dọa cho Tổng giám đốc Lăng sợ chạy mất dép thì sẽ không còn đối thủ cạnh tranh? Phải biết rằng Búp Bê của chúng con có rất nhiều người theo đuổi.”
Vũ Vân Hân chưa nói gì, cô nằm không cũng trúng đạn, cô gặp ngay một miếng thịt nhét vào mồm bọn trẻ: “Nói bớt mấy câu đi.”
Ánh mắt nghiêm khắc của ông Mục rơi vào người Vũ Vân Hân, ba giây sau lại nhìn sang Vũ Thư Anh.
Cả hai người đều họ Vũ, ông ta không thích.
“Cốc cốc cốc.”
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên.
Tất cả mọi người nhìn về phía cửa thì chỉ thấy một người phục vụ đi vào: “Ông Mục, một vị tên Tô Á tìm ông.”
“Hử?”
Tí nữa thì ông ta quên mất người phụ nữ này.
Ông Mục không đứng lên đón mà quay sang nói chuyện với Mục Lâm Kiên: “Con muốn cầu hôn à?”
“Ừm.”
Mục Lâm Kiên nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Sắp xếp như nào?”
Mục Lâm Kiên nhìn sang Vũ Vân Hân: “Ổn thỏa hết rồi.”
Tròng mắt thâm thúy của anh như chắc chắn rằng người đó là cô.
Nhưng mà đối với Vũ Vân Hân thì cô không dám nghĩ tới.
“Đùa gì thế, chỉ là một người đàn bà mà đáng để con cầu hôn ư?”
Ông Mục cười khẩy.
“Học bố.”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng trả lời.
“Được thôi! Bố muốn xem con làm như thế nào!”
Vừa nói xong thì ông Mục đứng lên đi ra ngoài.
Tô Á đứng đợi ở ngoài chừng mười lăm phút.
Thật ra bà ta đã sớm quen với việc này.
Từ trước tới nay ông Mục vẫn như vậy, vô duyên vô cớ vứt bỏ bà ta, dù bà ta có tìm tới ông ta thì cũng vẫn phải chờ hơn nửa tiếng, một tiếng.
Có lúc bà ta cũng sẽ tức giận, nhưng lúc nhìn thấy ông Mục thì bà ta không còn sức mà tức giận nữa.
Đối với bà ta, có thể ở cùng với ông Mục là may mắn nhất đời bà ta.