“Mày đang dùng ánh mắt gì nhìn tao đấy? Ai cho mày nhìn tao thế hả?”
Ninh Phượng gào thét.
Vũ Thư Anh không làm gì được chỉ nhắm mắt nghiến chặt răng, trong lòng hận bà ta muốn chết, cô ta chỉ muốn đẩy bà ta xuống địa ngục.
“Đấy là thứ gì mà mày phải đốt?”
“Chỉ là mấy bí mật thương nghiệp không liên quan tới tập đoàn Vũ Thị chúng ta.”
“Thật không?”
Ninh Phượng suy nghĩ nhìn cô ta.
Vũ Thư Anh nhắm mắt khẳng định.
Cô ta sợ rằng cô ta chần chừ một chút thôi là cô ta sẽ bị đánh.
“Được rồi! Nếu đã tới đây thì lên tầng gặp khách với tao.”
“Vâng.”
Bàn tay nắm chặt sau lưng cô ta thả lỏng.
Vũ Thư Anh sửa lại cổ áo. cô ta thấy ánh mắt Ninh Phượng nhìn mình rất kỳ cục.
“Kéo váy cao lên thêm đi.”
Ninh Phượng vừa nói vừa đưa tay ra kéo lưng váy Vũ Thư Anh kéo lên.
Cảm giác như bà ta muốn cho cô ta mặc váy ngắn hơn nữa mới hài lòng.
“Mẹ à, thế này có ngắn quá không?”
“Đàn ông nào cũng thích thế.”
Một câu nói đầy vi diệu khiến cho cô ta thấy bất an.
Cô ta vừa đi vừa kéo gấu váy xuống.
“Mày có biết tại sao Mục Lâm Kiên không thích mày không?”
Đi vào thang máy, bà ta nhìn Vũ Thư Anh đứng trước thang máy.
Cô ta lắc đầu: “Con không biết.”
“Bởi vì mày không đủ quyến rũ.”
Vũ Thư Anh rùng mình, cô ta khiếp sợ quay mặt sang nhìn bà ta.
Ninh Phượng cười đểu: “Vũ khí của phụ nữ là dáng người, thỉnh thoảng phải lợi dụng vũ khí của mình thì mới thành công được, mày mặc như thế thì ai thèm nhìn mày?”
Không còn gì để cãi, Ninh Phượng ăn mặc theo style quyến rũ, hở hang, bà ta chưa từng mặc đồ kín đáo, đoan trang.
Cổ áo chữ V khoét sâu xuống ngực, quần ngắn tũn, dáng hình chị đại sexy.
Trong mắt bà ta, chỉ cần lợi dụng sắc đẹp để lấy được lợi ích thì bà ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Cởi ra cho tao.”
Ninh Phượng dùng sức kéo mở hai cúc áo trên áo sơ mi của Thư Anh ra: “Chẳng biết có phải gần đây mày bị úng não không, gần đây mày cứ là lạ thế nào ấy, giờ ăn mặc cũng quá kín đáo.”
Bà ta không nói thì cô ta cũng quên mất trước đây mình như thế nào.