Ninh Phượng đi theo ở phía sau, từ lúc vào đến giờ bà ta chưa nói được câu nào.
Khi ba người đàn ông trở về phòng bao thì bà ta đã đi lên nói trêu chọc với Vũ Thư Anh: “Từ khi nào mà con gái ngoan lại mạnh mẽ như thế nhỉ?”
“Bởi vì con cảm thấy, làm như thế so với việc bán thân của mẹ sẽ tốt hơn.”
Vũ Thư Anh nói xong là đi thẳng vào trong thang máy, không đợi bà ta đi tới đã đóng cửa thang máy lại.
Vũ Thư Anh đã bị Ninh Phượng đè đầu cưỡi cổ đủ rồi.
Cô ta coi thường hành những hành động của người đàn bà này.
Trong lòng Vũ Thư Anh phải thay đổi bởi vì cô ta nhận thức được rằng phụ nữ không có năng lực thì mới phải dùng những thủ đoạn không có tí năng lực nào mới có thể làm được việc thuận lợi kiếm được lợi nhuận. Nhưng như thế thì sẽ không giành được sự tôn kính của người khác.
Vừa nãy lúc đầu ba người đàn ông kia nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn gái điếm.
Trong mắt bọn họ đầy sự khinh miệt và coi thường cô ta như đồ chơi.
Thứ buôn bán hợp tác như thế này thì sẽ không lâu dài lại càng không thể thấy được sự chân thành từ đối phương.
“Tinh tinh…”
Điện thoại trong phòng làm việc vang lên.
“Trưởng phòng Vân, địa điểm ở trung tâm đế vương trên tầng thượng.”
“Cảm ơn.”
Bởi vì tối nay Mục Lâm Kiên cầu hôn cho nên mọi thứ đã được sắp xếp từ rất sớm, mọi thứ đều do phó thư ký chuẩn bị.
Cho nên ngoài Lục Tâm ra thì phó thư ký là người thứ hai biết tin.
“Tổng giám đốc Mục, có cần mời truyền thông không?”
“Không cần.”
Mục Lâm Kiên thường làm việc rất khiêm tốn.
“Từ giờ trở đi, nếu có điện thoại của Vũ Văn Hân gọi tới thì nói cho cô ấy biết là tôi đang họp.”
“Vâng thưa Tổng giám đốc”
Anh muốn tạo ra một cơ hội bất ngờ để cho cô vui vẻ.
Trong nhà.
Sau khi Vũ Vân Hân và ba đứa bé trở lại phòng thì cũng mệt mỏi, ngồi phịch xuống ghế sa lon.
Chỉ cần ăn uống no đủ là bọn họ thấy buồn ngủ.
Cuối tuần mặt trời cực kỳ rực rỡ, nắng ấm xuyên qua cửa kính chiếu vào trong nhà rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
“Kỳ quá, mình để thẻ vip ở đâu rồi?”
Vũ Vân Hân tìm thẻ trong túi không thấy gì ngoài đống tiền khoảng mười lăm triệu.
“Không phải đã quên mất rồi chứ?”
Ba đứa nhỏ lười biếng đáp.
“Không thể nào mẹ nhớ rõ là…”
Vũ Văn Hân nhớ lại lúc gọi thử đồ ăn Vân Thư anh nói là không muốn ăn cay, cô không thể làm gì khác là đi ra ngoài cửa nói cho phục vụ viên biết.