Cực kỳ lo lắng bất an nhưng không biết phải làm sao.
“Không đâu, cô rất đẹp, còn đẹp hơn cả Vũ Văn Hân.”
Vũ Thư Anh đi tới sau lưng Thẩm Giai Kỳ, cầm lược lên giúp cô ta chải tóc: “Vũ Vân Hân ghen tị vì cô xinh đẹp, cho nên mới cho người khác hãm hại cô.”
“Ghen tị vì tôi đẹp hơn sao?”
Thẩm Giai Kỳ nhìn mình trong gương, khuôn mặt bỗng thay đổi.
Cô ta tự tin lau nước mắt: “Đúng thế! Tôi đẹp hơn cô ta cho nên cô ta mới hãm hại tôi. Đúng là con ả đê tiện.”
“Cô xem, cô thế này mà Tổng giám đốc Mục còn đồng còn muốn cầu hôn, không phải là do cô khác với Vũ Vân Hân à. Dù sao cô cũng là con nhà giàu có, còn cô ta chỉ là một con chim sẻ mà thôi.”
“Đúng, cô ta chỉ là một con chim sẻ.”
Thẩm Giai Kỳ nghe Vũ Thư Anh nói thì càng tự tin, cảm xúc lo lắng cũng từ từ ổn định.
Cô ta kéo tay Vân Thư Anh như tìm được tri kỷ: “Cô có biết tại sao lại Vũ Vân Hân có thai với Mục Lâm Kiên không? Đó là do tôi. Vốn người mang thai phải là tôi, là do cô ta đi vào nhầm phòng của Mục Lâm Kiên, còn dụ dỗ người đàn ông của tôi đi.”
“Cô nói là cô biết Vũ Vân Hân từ lâu rồi sao?”
Vũ Thư Anh nhận ra mình vừa phát hiện được một manh mối mới.
“Đúng! Nếu như không có người phụ nữ này, hiện tại tôi đã kết hôn với Mục Lâm Kiên từ lâu, tôi cũng đã được làm mẹ.”
Thẩm Giai Kỳ nhớ tới chuyện cũ, không cam tâm từ tận sâu trong lòng.
“Không sao cả, lần này cô sẽ chiến thắng. Cứ giết chết ba đứa con hoang kia, dạng phụ nữ như Vũ Vân Hân cứ trực tiếp ném ra hoang đảo, không ai biết đến. Đến lúc đó cô đã gạo nấu thành cơm, cô cứ xem như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.”
Ánh mắt Thẩm Giai Kỳ run lên, khiếp sợ nhìn sang Vũ Thư Anh: “Suy nghĩ của cô giống hệt tôi!”
Tâm trạng của cô ta rất tốt, cô ta cảm thấy ân hận vì sao cô ta lại không thể gặp Vũ Thư Anh sớm hơn: “Tôi cũng định làm như thế.”
Vũ Thư Anh mỉm cười, cầm son môi đưa tới trước mặt cô ta: “Vậy thì hãy trở nên xinh đẹp nào.”
Lúc này Mục Lâm Kiên đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, anh ngồi nghỉ ngơi trong phòng đãi tiệc.
Lời thoại đã có sẵn trong tay, nhưng anh đọc một ngày cũng không đọc thuộc được.
“Tổng giám đốc Mục, cô Vũ đã ra ngoài.”
Mục Lâm Kiên nhìn thời gian: “Ừ”
Lục Tâm đứng ở phía sau cũng căng thẳng theo: “Tổng giám đốc Mục, anh đừng sợ, tất cả đều là người của mình.”
“Tôi không sợ.”
Miệng anh nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo. Mặc dù cảm giác rất bình tĩnh nhưng tờ giấy anh cầm trong tay đang run rẩy.
Lần đầu tiên Lục Tâm nhìn thấy Mục Lâm Kiên biết sợ.
Xem ra Tổng giám đốc Mục đang dần rời xa con đường Tổng giám đốc lạnh lùng của trước kia.
“Tổng giám đốc Mục, cô Vũ đã lên xe ra khỏi nhà, hiện tại đang đi tới…”